
hẽ gọi tên tôi, giống như lúc còn nhỏ. gọi tôi là phù thủy Gà
Mên.
Cách xưng hô thật cảm động biết bao mà trước đây lại không phát
hiện ra. Hóa ra mọi sự việc chỉ sau khi đã mất đi rồi, mới có thể
thấy được giá trị trân quý của nó.
Chúng tôi cứ đứng ôm nhau như vậy, quên cả thời gian, quên đi tất
cả mọi người. Cho dù quên đi cả thế giới này, nhưng bàn tay vẫn nắm
chặt lấy nhau, và tình cảm ngày càng gắn bó này sẽ vĩnh hằng mãi
mãi, không bao giờ phai nhạt.
"Tớ không muốn hỏi, tớ thường xuyên tự nhủ rằng không được để ý
nữa, không được nghĩ đến nữa... Nhưng tớ không làm được! Tớ sắp
khiến mình ức chế đến phát điên mất! Cậu hãy nói cho tớ biết,"
Alawn nhìn vào mắt tôi, lộ rõ thần sắc đau khổ trước nay chưa từng
có, "hôm đó, cậu thuê phòng ngủ ở khách sạn với ai vậy?".
Hóa ra, cậu ấy vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đó.
Dù rằng tôi và Leo chẳng hề làm chuyện gì cả, nhưng khi đối diện
với anh mắt nghi hoặc của cậu ấy, không hiểu sao lại khiến tôi trở
nên nhút nhát, suy cho cùng, ban nãy Alawn đã tận mắt chứng kiến
tôi và Leo hôn nhau.
"Là ... là.."
Thấy tôi ấp a ấp úng, Alawn đau khổ đoán: "Là...Leo?".
Tôi chậm rãi gật đầu, nhưng không ngờ rằng Alawn lập tức đẩy tôi
ra, nhìn tôi đầy đau khổ tuyệt vọng. Cậu ấy lắc đầu liên tục, nói
từng chữ từng chữ một: "Lạc Lạc Tô, cậu thật là, đã khiến tớ quá
thất vọng rồi, cậu có biết không? Tớ không thể tha thứ cho cậu..."
Sau đó, cậu ấy bắt đầu đi giật lùi. Tôi tiến lên một bước, cậu ấy
liền lùi ba, bốn bước, giống như tôi là một con bọ trong nhà xí,
bẩn thỉu tột cùng.
"Nhưng tớ và Leo hoàn toàn trong sạch mà!" Thái độ của Alawn đã
khiến tôi hoảng sợ. Tôi vội vàng giải thích. Tôi càng tiến gần về
phía cậu ấy, cậu ấy càng muốn né tránh. Cuối cùng, cậu ấy trở nên
điên cuồng, lồng lộn ngang dọc trên đường.
"Trong sạch? Ai có thể tin được? Hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến
mối quan hệ của hai người rồi! Hai người chẳng phải đã sớm ở bên
nhau rồi sao?! Chỉ có tôi là bị bịt mắt thôi! Tôi thì được coi là
cái quái gì chứ? Tôi là cái gì của cậu!? Chẳng là gì cả!" Alawn
chạy trên đường, ngã khuỵu xuống, càng nói càng không khống chế
được, cuối cùng ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng thét vô cùng thê
lương, tuyệt vọng.
"Alawn..." Tôi sợ đến ngây cả ngưởi, nhưng không dám lại gần cậu
ấy, không dám ép cậu ấy thêm nữa.
Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải đang lao đến từ phía sau
lưng cậu ấy. Trong chớp mắt, tiếng phanh xe rít lên phá rách không
trung, chọc thủng đêm Giáng sinh cô đơn. Sau giây phút ấy, Alawn
ngã lăn ra trước mũi xe.
"Alawn!!!" Tôi sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, hét gọi tên của cậu ấy
rồi chạy nhào tới bên Alawn.
Tài xế xe tải cũng đang hoảng sợ, vội vàng, mở cửa xe nhảy xuống,
luôn biện hộ: "Tôi không đâm vào cậu ấy, tôi đã phanh lại kịp thời
rồi mà!".
Tôi chạy đến ôm lấy đầu của Alawn. Có máu chảy ra từ đầu cậu ấy.
Tôi bật khóc thành tiếng, hét gọi tên cậu ấy, hoàn toàn không biết
phải làm thế nào, tôi bỗng cảm thấy, nếu như cậu ấy ra đi, tôi cũng
chẳng còn lý do nào để tồn tại nữa!
Alawn mỉm cười nhìn tôi, giọng nói run rẩy, yếu ớt: "Phù thủy Gà
Mên, tớ... tớ muốn nói với cậu một chuyện".
"Không không không, bây giờ tớ không muốn nghe! Cậu phải khỏe trở
lại rồi hãy nói cho tớ biết!" Tôi sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, tôi
sợ cậu ấy sẽ nói điều gì trăng chối. Tôi ôm lấy đầu Alawn, nước mắt
giống như những chuỗi vòng hạt bị đứt dây, thi nhau rơi xuống, rớt
lên mặt cậu ấy, chui vào miệng cậu ấy. Cảnh tượng ướt át tầm thường
này đã xuất hiện một cách nhàm chán không biết bao nhiêu lần trong
các bộ phim giải trí, nào là những xung động tình cảm giả dối, lối
biểu diễn vụng về, bị tôi và Alawn không thèm để ý tới. Trong vô
tuyến, hai nhân vật nam nữ khóc lóc thảm thương trước cảnh sinh tử
li biệt, còn tôi và Alawn lại cười nghiêng ngả. Thế mà giờ đây, chỉ
một chút sơ ý, chúng tôi đã trở thành hai nhân vật chính, diễn xuất
bằng cơ thể máu thịt thật sự của mình. 'Ngoan nào, bây giờ tớ mới
cho cậu biết." Sau đó, cậu ấy khó khăn lắm mới nói được một câu,
"Thực ra, bó hoa hồng đó, thật đấy, là do tớ tặng cậ." Nỗi đau khổ
trong tôi đã lên tới đỉnh điểm. Thử hỏi trên thế giới này, còn lời
bộc bạch nào cảm động hơn lời nói này không? Xe cứu thương đã tới,
Leo và một đám người từ trong quá Karaoke chạy ra, đưa Alawn vào
trong bệnh viện, một phen náo loạn...
Thật may mắn, chiếc xe tải đó quả nhiên đã phanh lại kịp thời.
Alawn chỉ bị thương một chút ở bên ngoài, phía sau gáy. Cậu ấy ngất
đi chỉ la do đã phải chịu một cú sốc tinh thần lớn.
Tôi tức trực ở bên ngoài bệnh viện suốt một đêm, Alawn vẫn chưa
chịu tỉnh lại. Bác sỹ nói, cậu ấy đã quá mệt mỏi, hình như đã mấy
ngày liền không được ngủ.
Leo lo lắng cho sức khỏe của tôi, bắt tôi về nhà nghỉ ngơi.
Alawn không sao, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn rồi, nhờ cảm giác
này tôi mới có thể ngủ một giấc thật say sưa. Khi tỉnh dậy đã là
chiều tối, mơ mơ màng màng không phân biệt rõ hôm nay là ngày bao
nhiêu tháng bao nhiêu nữa.
Tôi dự định ăn tối xong sẽ