
hoải
mái. Khiến tôi nhớ đến một câu nói của ai đó: Biết anh sống một
cách khó nhọc, em liền yên tâm rồi. Tôi cảm thấy tâm lý của mình
đang đúng với câu nói đó.
Hôm đó Leo đã uống không ít. Anh ấy năm lấy tay tôi nói đã lâu lắm
rồi chưa được vui như thế này.
Leo bỗng nhiên hỏi tôi: " tiểu Lạc Lạc em có thích anh
không?"
Khi anh ấy hỏi tôi câu đó, tôi vốn quay sang nhìn Alawn, cậu ấy
đang sa sầm nét mặt ừng ực uống rượu cậu ấy nhìn thấy Leo đang nắm
tay tôi. Ý tứ của cậu ấy rõ ràng là lòng Tư Mã Chiêu, đến người
ngoài đi đường cũng biết. Chính vào lúc đó tôi nghe được câu hỏi
của Leo, tô vội vàng quay đầu lại ngạc nhiên nhìn Leo. Cặp đồng tử
xanh đẹp đẽ đó không hề có chút đùa giỡn hay xảo quyệt nào cả, chỉ
chăm chú nhìn tôi.
Leo rõ ràng không ngờ rằng một cô gái luôn thùy mị, nho nhã như tôi
lại có thể thổ lộ tình cảm với anh ấy trước mặt nhiều người như
vậy. Anh ấy hưng phấn nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập xúc động, giống
như những con song bạc đầu ở biển khơi. " có thật không?" đầu anh
ghé sát vào tôi, khẳng định lại lần cuối giống như say mà không
phải sau ánh mắt lim dim mơ màng.
" thật" tôi khẳng định.
Ngay sau đó Leo hôn tôi. Leo một tay giữ đầu tôi một tay vòng qua
eo tôi. Ban đầu là nhè nhẹ chạm vào môi tôi như muốn do thám, đôi
môi gợi cảm rắn chắc của anh ấy mở rộng ra nuốt gọn lấy đôi môi tôi
lưỡi anh ấy đưa sâu vào miệng tôi, tôi hoàn toàn mềm nhũn trong
lòng anh ấy.
Nụ hôn đầu đời của tôi là nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước cùng
với Alawn trong một trò đùa ác ý vì vậy tôi hoàn toàn chưa có khái
niệm nào về hôn cả. đối diện với nụ hôn lãng mạn của Leo chỉ một
lát sau tôi đã choáng váng không chịu nổi nữa.
Kinh nghiệm của anh ấy cùng với sự rụt rè của tôi kết hợp lại thành
sự hứng khởi. Khi Leo buông tôi ra khuôn mặt tôi đã đỏ bừng lên lâu
rồi, đã hoàn toàn không ý thức được mình đang ở đâu. Phải rất lâu
sau tôi mới dần dần định thần lại ngây ngây sờ lên môi của mình,
không dám tin rằng thần tượng trong lòng mình vừa hôn mình.
" Anh anh anh...sao anh lại hôn em." Tôi ngây ngô hỏi.
Leo bật cười ha hả giống như tôi hỏi một câu hỏi ngốc nghếch vậy.
Anh ấy trìu mến vuốt tóc tôi ghé sát vào tai tôi nói: " em biết
không từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã muốn hôn em rồi. Chỉ có
điều em còn quá nhỏ anh sợ làm tổn thương đến em nhưng anh không
thể đợi em lớn thêm nữa. Lạc Lạc yêu quý ạ"
Trước những lời tình tứ thẳng thắn như vậy mặt tôi càng đỏ
bừng.
Tiếng reo hò và vỗ tay của mọi người đã kéo tôi về với thực tại.
Tôi vội né tránh ra khỏi vòng tay của Leo với bản năng liếc nhìn về
phía Alawn ngồi. Leo biết tôi xấu hổ cũng mỉm cười buông tôi
ra.
Tôi đưa mắt tìm một vòng không thấy bóng dáng của Alawn trong
phòng.
Cậu ấy đi rồi chăng tôi cuối cùng đã nhẫn tâm báo thù cậu ấy lại có
được nụ hôn của thần tượng lẽ ra tôi phải mãn nguyện chứ.
Nhưng sao trái tim tôi lại giống như đã bị ánh mắt tuyệt vọng của
Alawn làm thủng một lỗ, lỗ thủng đó vẫn đang rỉ máu đang không
ngừng lớn dần lên... Hôm đó là lần đầu tiên tôi thấy Leo uống say, rõ ràng là anh ấy đã
rất vui. Anh ấy và đám bạn đều uống say đến quên cả trời đất, đổ
gục xuống bàn không còn biết gì nữa.
Tôi cũng hoa mắt chóng mặt, có phần không xác định nổi phương
hướng, lúc đứng lên đi vệ sinh, cuối cùng cũng chẳng còn ai đi theo
để bảo vệ.
Từ nhà vệ sinh bước ra, tôi bị một người đàn ông cao lớn kéo nhanh
ra khỏi quán karaoke. Một tay anh ta bịt chặt miệng tôi để tôi
không thể nào kêu cứu lên được.
Là Alawn. Đôi mắt cậu ấy đỏ ngầu, lôi tôi ra ngoài. Bàn tay cậu ấy
dùng lực rất mạnh, khiến tôi cảm thấy đau. Nhưng tôi chú ý đến đôi
mắt của cậu ấy. Đôi mắt đau thương đến nỗi giống như một con chó
cùng đường đang hoảng sợ.
"Cậu làm gì vậy? Lại điên rồ gì nữa đây!" Sau khi bị lôi ra ngoài,
vừa nhận được sự tự do, tôi đã xông thằng vào cậu ấy hét toáng
lên.
Đêm đông, ngày lễ ngọt ngào cũng không thể chống đỡ được cái lạnh
thê lương của gió bắc. Tôi không mặc áo khoác, đứng trong gió lạnh
đến nỗi run lên cầm cập.
Alawn lẳng lặng cởi áo khoác của cậu ấy ra, khoác lên người
tôi.
Tôi lạnh lùng cởi nó ra, ném xuống đất.
Alawn không nói câu gì, nhặt áo lên, cương quyết khoác lên người
tôi.
Nỗi tức giận trong tôi lại nổi lên, tôi lại cởi ra, ném xuống
đất.
Cứ như vậy, lặp đi lặp lại. Hai chúng tôi đều không ai nói gì nhưng
nhất quyết không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng, Alawn đã chịu thỏa hiệp. Cậu ấy không còn cong lưng nhặt
chiếc áo khoác bị ném xuống nữa, chỉ đờ đẫn nhìn tôi. Mái tóc lòa
xòa màu hung vàng, đôi lông mày khẽ cau lại, đôi mắt vốn dĩ tươi
cười hớn hở giờ đây lại đang đau khổ. Trong đêm Noel, ánh mắt trống
rỗng, dáng người cô đơn, tăng thêm sự tiêu điều hiu hắt cho ngày
lễ.
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì!" Tôi không chịu nổi nữa rồi, mở lời
trước.
"Cậu có biết Leo đã có bạn gái rồi không." Cậu ấy nói, giọng nói
khản đặc tới nỗi lòng tôi cảm thấy vô cùng xót xa.
"Biết."
"Quan hệ giữa cậu và Leo là gì."
"Không biết"
"Quan hệ không rõ ràng, sao cậu lại để anh ấy hôn cậu