Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Có Duyên Nhất Định Sẽ Có Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322551

Bình chọn: 8.00/10/255 lượt.

!" Cậu ấy bỗng

dưng như một con sư tử tức tối lồng lộn, gầm lên khiến tôi đau nhức

cả màng nhĩ.

"Tớ không biết liêm sỉ mà!" Tôi cố ý dùng câu nói mà cậu ấy dùng để

mắng tôi để chọc tức cậu ấy, liền nhìn thấy cục yết hầu trên cổ cậu

ấy khẽ động đậy.

Sau đó Alawn hoàn toàn không khống chế được nữa. Cậu ấy kéo mạnh

người tôi. Tôi đang đứng không vững liền trượt ngã vào cậu ấy. Tôi

nói cậu làm gì vậy, lời còn chưa nói xong, miệng đã bị cậu ấy bịt

chặt. Từ đó về sau, tình cảm bạn bè trong sáng giữa tôi và Alawn đã

hoàn toàn biến mất theo cơn gió của đêm Noel.

Cậu ấy hôn tôi như đang giận dỗi và đang muốn trừng phạt, ngấu

nghiến xoay chuyển trên môi tôi. Tôi muốn nghĩ rằng cậu ấy sẽ đánh

tôi một trận hoặc sẽ lớn tiếng mắng chửi tôi một hồi, giống như hồi

nhỏ cậu ấy vẫn thường thoải mái trút giận lên tôi vậy. Hoàn toàn

không thể ngờ rằng, cậu ấy lại hôn tôi! Lẽ nào, đây là cách thức

trừng phạt của cậu ấy mới đổi từ sau khi trưởng thành ư? Tôi trợn

tròn mắt lên, cũng quên cả việc phải phản ứng, lại để mặc cậu ấy

thả sức làm càn.

Kết thúc nụ hôn, cậu ấy rời xa đôi môi của tôi.

Bạn đang đọc truyện tại kenhtruyen.wap.sh

"Tại sao cậu cũng hôn tớ?" Vừa được tự do, tôi liền thẫn thờ hỏi

cậu ấy. Alawn nâng cằm tôi lên, cọ mũi cậu ấy vào mũi tôi, khe khẽ

thì thầm: "Ban nãy chỉ là giúp cậu gột rửa sạch sẽ, tớ không cho

phép trên người cậu có mùi của bất kỳ người đàn ông nào khác! Bây

giờ mới gọi là hôn. Đồ ngốc, rốt cuộc thì cậu có hiểu không hả?"

Sau đó, khi đầu óc tôi còn mơ mơ màng màng không hiểu, đôi môi tôi

lại đón nhận một nụ hôn khác.

Trong miệng cậu ấy, có mùi thơm nhè nhẹ của bia. Trong vòng tay cậu

ấy, có mùi hương riêng có của Alawn mà tôi đã từng rất quen thuộc.

Lưỡi của cậu ấy mềm mại, ươn ướt, từ nông đến sâu, khẽ len lỏi rồi

tách hàm răng của tôi ra một cách khéo léo rồi thoải mái mút mát

trong miệng tôi. Tôi áp sát vào người cậu ấy một cách bất lực, toàn

thân mềm nhũn như một đống bọt biển. Điều khiến tôi cảm thấy ngượng

ngùng xấu hổ nhất đó là từ trong cổ họng tôi lại không nén nổi tình

cảm, thốt lên những tiếng rên rỉ. Sau đó, ngay cả bản thân mình

cũng cảm thấy giật mình bởi những tiếng rên rỉ phóng đãng, cổ họng

cậu ấy cũng phát ra tiếng cười khe khẽ, tất nhiên cũng mang theo cả

sức hấp dẫn mà một người đàn ông trưởng thành mới có. Cậu ấy tiếp

tục làm sâu sắc hơn nụ hôn này.

Tôi tự cho rằng mình là người hiểu Alawn nhất trên thế giới này,

nhưng lại chưa biết rằng, kĩ thuật hôn của Alawn lại thành thục và

đáng yêu đến như vậy.

Hai giờ sáng ngày Hai mươi lăm tháng Mười Hai, tôi và Alawn ôm nhau

trên con phố lạnh giá mà cuồng nhiệt. Gió Bắc thổi tung mái tóc của

tôi, vướng vào mặt Alawn. Cậu ấy không buồn để ý, chỉ dùng tay nhẹ

nhàng đỡ lấy đầu tôi, một tay kia ôm gọn lấy eo của tôi, khiến cơ

thể tôi hoàn toàn nép sát vào cậu ấy. Tay của câu ấy lại dò dẫm đến

phần trên cạp quần của tôi, nhẹ nhàng mơn trớn, nơi đó có khắc tên

của cậu ấy, vết xăm sâu sắc mà quả cảm. Vì Alawn quá cao, tôi bắt

buộc phải ngửa hết cả cổ mới có thể tiếp nhận nụ hôn của cậu ấy. Vì

vậy, chỉ được một lát, cổ tôi đã mỏi nhừ, đau nhức. Alawn nhẹ nhàng

di chuyển, bế tôi lên trên bậc thềm, cậu ấy lại đứng ở phía dưới

bậc thềm. Như vậy, chiều cao của hai chúng tôi vừa đủ để trao nhau

nụ hôn. Mà trong khi thực hiện những công việc đó, đôi môi của

Alawn vẫn không hề rời khỏi môi tôi.

Tôi đã không thể nhớ nổi nụ hôn đó kéo dài bao nhiêu lâu. Thân

thiết bên nhau mười tám năm trời, tình cảm tốt đẹp đến mức như là

anh em một nhà, chưa từng nghĩ rằng lại có thể môi chạm môi trao

nhau nụ hôn với cậu ấy! Rốt cục duyên và phận không giống nhau, đó

là cần có trách nhiệm và dũng khí. Chúng tôi của mười tám năm về

trước, chẳng ai có chút lòng dũng cảm này cả. Vậy là, tình cảm được

chôn giấu suốt mười tám năm một khi được thoát ra ngoài, sẽ giống

như một cơn đại hồng thủy, đã phát ra là không thể thu lại

được.

Khi tôi bắt đầu vụng về lủng củng đáp lại lời cậu ấy, tôi đã được

nếm nước mắt của Alawn. Alawn đã rơi lệ, giọt lệ lăn dài trên gương

mặt của cậu ấy, chảy vào trong miệng tôi. Lúc bấy giờ cậu ấy mới

buông tôi ra, ngại ngùng lau đi nước mắt. Tôi không hiểu nổi tại

sao cậu ấy lại khóc, tôi liền hỏi Alawn. Cậu ấy nói rằng hình như

cậu ấy đã bị viêm đốt sống cổ. Ngay sau đó là những cú đấm túi bụi

của tôi lên người Alawn.

Alawn giữ tay tôi lại, đưa ngón tay cái ra, vuốt ve đôi môi vừa bị

cậu ấy ngấu nghiến đến nỗi đỏ lựng lên, ánh mắt đắm đuối, mang theo

cả sự si mê mà tôi vẫn quen thuộc.

Cậu ấy lại kéo tay tôi, đánh mạnh về phía mặt của cậu ấy, nói rằng

trả nợ cho tôi. Đương nhiên là tôi không nỡ, cố gắng hết sức để rút

tay về.

Chúng tôi làm lành rồi ư, tôi nghĩ, tất cả, tất cả những giấc mơ

đẹp đẽ kia nếu đem gom hết lại, đều không thể bằng nụ cười thực tại

của Alawn.

Tôi cảm thấy vừa vui sướng vừa cảm động, rưng rưng nước mắt nhìn

cậu ấy, nghĩ đến sự vô tình của cậu ấy trong hai tháng qua, lại cảm

thấy ấm ức. Cậu ấy thấy tôi khóc, kéo sát tôi vào trong lòng, khe

k


XtGem Forum catalog