
n lấp lánh xuống để khoác lên bộ áo
màu xanh nhẹ thanh khiết. Thanh Nguyên nằm trên bộ ghế sofa mềm mại nghĩ ngợi về một điều gì đó. Đêm qua cậu ko hề chợp mắt…….
-Nguyên, mày coi nè! – Dương đưa cho Nguyên xem một tờ tạp chí trong cửa hàng xe.
-Gì đấy!?
-Đây…..ko phải là Bảo Trân sao?
Nguyên quay phắt lại, dán mắt vào trang bìa tờ báo ngay. Là hình ảnh
một cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ, bàn tay luồn vào mái tóc uốn gợn đầy quyến rũ với dòng chữ màu vàng cạnh bên: Cô dâu mất tích vẫn chưa trở về!
2 người con trai nhìn nhau rồi nhanh chóng lật ra bài báo có tên chủ đề ấy. Nguyên ráng đọc kĩ từng từ từng chữ một:
Vào ngày 6/6 tại nhà hàng Paravel, hai tập đoàn Kinh tế lớn nhất cả
nước Nguyễn Đan và Hoàng Quân kết thông gia với nhau. Nhân vật chính là
công tử điển trai Nguyễn Hải Thanh và tiểu thư xinh đẹp Hoàng Hạ Quyên.
Đây là đám cưới được đánh giá là linh đình nhất trong năm của cặp đôi
tiên đồng ngọc nữ. Nhưng có một điều ko may, vào lúc 18:53 cô dâu Hạ
Quyên đã bị mất tích. Theo nhiều thông tin, cô dâu chú rể trước khi
quyết định kết hôn ko hề có gì gọi là mâu thuẫn, vậy nên giả thiết cô
dâu bỏ trốn được loại bỏ. Khi khám nghiệm hiện trường, cảnh sát đã phát
hiện ra 2 cái khăn có tẩm thuốc mê dính son môi. Giả thiết cô tiểu thư
xinh đẹp bị bắt cóc được hình thành. Cảnh sát và lực lượng an ninh ráo
riết đi tìm. Người em trai song sinh của Hoàng Hạ Quyên là Hoàng Nhật
Anh nghe tin cũng nhanh chóng đặt vé trở về nước (Nhật Anh định cư ở Mỹ
với người bác). Nguyễn Hải Thanh thì ngày đêm tìm kiếm vợ chưa cưới của
mình, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức gì mới. Phải chăng Hạ Quyên đã
chết? Thủ phạm là ai?........
-Tao nghĩ Bảo Trân………. – Dương ngập ngừng nhìn Nguyên.
-Mày nghĩ cô ấy là Hoàng Hạ Quyên sao?
-Chắc vậy! Mày ko thấy sao? Giống nhau như 2 giọt nước!
Nguyên lấy chiếc điện thoại của mình ra, vào file hình ảnh và bật một
tấm hình của Trân lên. Hai chàng trai ngồi xem xét một cách chăm chú từ
quyển tạp chí qua điện thoại mà từ điện thoại qua tạp chí.
-Tao nghĩ thủ phạm nghĩ Hạ Quyên đã chết nên phi tang xác xuống biển, nhưng
cô ấy lại trôi dạt vào bờ biển nơi mày ở, rồi mày cứu cô ấy. – Dương ném tờ tạp chí lên bàn nói.
Nguyên im lặng ko nói gì, vì trong đầu cậu đã có câu trả lời cho 2 bức ảnh kia: Bảo Trân chính là Hoàng Hạ
Quyên. Đã biết được thân phận thật và 70% quá khứ của người con gái kia, nhưng sao Nguyên ko cảm thấy vui. Trong lòng cậu chợt nặng nề ko tả
được, có cái gì đó đang lấn chiếm.
-Mày sao vậy Nguyên? Biết
được quá khứ của cô ấy rồi thì phải vui chứ, giúp cô ấy về với gia đình
cho người ta đoàn tụ, mày cũng sẽ trở về cuộc sống như xưa, lặng yên
và…….
Lúc này Nguyên bỗng mở bừng mắt ra. Cuộc sống trước kia
của cậu…..? Trước khi có Trân, nó lặng yên như dòng sông và tẻ nhạt vô
cùng. Quanh quẩn trong ngày chỉ có ăn, ngủ, trộm. Lâu lâu người bạn thân nhất cũng đến chơi, nhưng chưa bao giờ cậu cười nhiều như lúc có Bảo
Trân ở bên cạnh. Sáng sớm là nghe tiếng phàn nàn than đói của cô, đòi
xem phim hoạt hình, giở chiêu “mỹ nhân kế” ra đòi cậu mua kem…v…v… Những việc đó giờ đã thành thói quen. Nếu đưa Bảo Trân trở về…….thì nơi này
sẽ ra sao đây?
Cào cào cho mái tóc đỏ rối xù của mình vào lại nếp, Nguyên thở dài
ngồi dậy, dựng cái gối đệm lên. Mở cánh cửa sổ ra, làn gió biển xông vào một cách vô tư như vừa thoát khỏi một hàng rào vô hình. Đi lại tủ đồ
lấy một cái áo thun trắng và một cái quần lửng màu xanh lá sẫm, Nguyên
đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Dòng nước mát lạnh cũng ko thể xóa tan đi sự khó chịu kia trong người cậu.
Sau khi chuẩn bị bữa sáng bao gồm 2 bát cơm và dĩa trứng ốp la, Nguyên nhẹ nhàng mở cửa phòng của Trân định đánh thức cô dậy.
Một người con gái xinh đẹp đang say ngủ trên chiếc giường màu xanh êm
ái. Tấm rèm cửa sổ được gió tiếp sức tung bay phấp phới. Căn phòng màu
nâu ko hề ngột ngạt mà rất thoáng mát so với màu sắc của nó. Nguyên tiến lại gần nhìn Trân. Cậu ko bỏ sót chi tiết nào trên khuôn mặt kiều diễm
ấy. Hàng mi dài khép nhẹ bình yên, đôi môi nhỏ xinh màu đỏ hồng như son, làn da trắng nõn nà hơn cả tuyết……. Thật sự Nguyên ko muốn xa người con gái này, cô đã như một phần tử trong cuộc sống của cậu rồi.
Nguyên đưa tay vén nhẹ mái tóc của Trân, cúi người xuống và hôn nhẹ lên trán cô. Thời gian như dừng lại, gió cũng giảm đi…..
-Tôi ko muốn em rời xa tôi!
Một câu nói ngắn gọn, nhưng lại xuất phát từ đáy lòng. Nguyên ngồi ngắm Trân ngủ thêm ít lâu thì cô cũng dậy. Thấy có người đang ngồi cạnh mình trên giường, Trân dụi dụi mắt, giọng ngái ngủ:
-Nguyên hả?
-Ừm!
-Sáng sớm……anh vào phòng tôi làm gì? – Trân vẫn mơ màng, nhưng rồi cô
giật bắn người, đưa tay lên che ngực, lắp bắp – Anh….anh đã…làm
gì…gì…tôi?
-Hả? – Nguyên đơ mặt ngơ ngác.
-Anh đã làm
gì tôi!? Sáng sớm mặt trời chưa mọc mà dám vào phòng con gái, trời ơi,
huhu, còn gì là đời gái trong trắng của tôi! – Trân mếu máo rồi gục mặt
xuống cái chăn.
-Cô hâm àk?
-Chứ sao? Anh nhá, thấy
tôi hiền nên làm tới đúng ko? Hôm qua anh nhìn