
hanh:
-Anh ko sao thì cũng tốt, tôi có việc gấp phải đi đây! – xong cô chạy biến một cách nhanh chóng mặt.
Khi cô gái đã chạy khuất, Hải Thanh mới hoàn hồn. Đó chẳng phải là…..?
Anh chạy theo con đường mà cô gái đó vừa biến mất, ngó xung quanh tìm
kiếm, nhưng cuối cùng vẫn chỉ toàn là đá, hàng dừa và cát. Dấu chân nhỏ
nhắn bị cát phủ dần lên do gió. Ko bóng dáng một ai, ko còn tiếng vọng.
Sao lại thế được? Rõ ràng là cô ấy mà!? Mái tóc đen nhánh suông mượt gợn nhẹ nhàng, đôi mắt màu đen hút hồn với đôi môi mỏng manh nhỏ xinh ấy….. Là người giống người sao? Hải Thanh cứ chạy đi tìm khắp nơi, đến khi
trời tối hẳn. Anh thở hắt ra vì mệt, rồi bỗng hét lên:
-HẠ QUYÊN! LÀ EM ĐÚNG KO?
-HẠ QUYÊN, EM RA ĐÂY ĐI, ĐỪNG CÓ TRỐN ANH!
-HẠ QUYÊN!!!!!!!!!!!
Hải Thanh cứ gọi mãi, nhưng ko có tiếng trả lời. Anh ngồi phịch xuống
đất, suy nghĩ về cô gái kia. Giống đến như thế thì làm sao mà người
giống người được, mà cũng có thể vì trời khá tối mà. Hải Thanh đã bị ám
ảnh bởi Hạ Quyên quá nhiều, anh đặt tay lên ngực thở đều đặn lại. Chuông điện thoại reo lên lần nữa, anh ko buồn bắt mà thẫn thờ đứng lên bước
đi, bóng dáng lạnh lẽo khuất sau những tảng đá. Biển vùi lấp những vết
lõm trên cát do dấu chân của Hải Thanh để lại. Từ xa vẫn có thể nhìn
thấy được dáng vẻ cô đơn của một chàng trai lặng lẽ bước trên biển,
khung cảnh sầu não tạo nên một cảm giác thật buồn.
-Bắt được rồi!
Bảo Trân reo lên vui mừng khi tóm lấy được con cún yêu của mình. Cô lấy tay xoa xoa bốn ngón chân dính đầy cát của nó. Anvil liếm lên tay Trân, cô mỉm cười dịu dàng hôn lên mũi nó. Chợt Trân nghĩ về người con trai cô mới đụng phải lúc nãy, cô đã từng thấy người
đó một lần rồi, là hôm ăn KFC ở Hana Plaza. Ở con người đó, Trân cảm
thấy có một cảm giác thân quen lắm. Đôi mắt nâu đẹp hoàn hảo ấy, làm
Trân nhớ đến một ai đó…..cũng có đôi mắt y như vậy. Bây giờ trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh nào đó cô ko thể lý giải được: Một người con trai…..một nụ cười…….đôi mắt nâu dịu dàng…… Trân nhắm mắt để tập trung
vào hình ảnh đó, nhưng nó lại bị dập tắt ngay.
Mở mắt ra, nhận ra trời đã quá tối, Trân nhìn Anvil nói:
-Về thôi, mắc công Nguyên mắng 2 đứa mình nữa!
Con cún sủa một tiếng rồi lon ton đi, Trân cầm sợi xích thật chặt vì cô sợ nó lại chạy loạn xạ như lúc nãy nữa. Cô quay lại nhìn cái nơi lúc
nãy đã đụng vào anh chàng kia, một sự vương vấn hình thành ko muốn rời.
Nhưng cô gạt ngay nó đi, quay đầu dắt Anvil đi về.
Hải Thanh.
Sau khi nghe Liễu Phi cằn nhằn cho một trận về
việc “dạo biển ngắm gái quên đường về”, tôi chán nản xăn tay áo lên đi
nướng thịt. Bố trí xong cái dàn nướng, tôi bỏ vài cục than vào rồi lấy
diêm quẹt lửa. Việc này với tôi khá là khó khăn vì…..trời nổi gió. Quẹt
mãi mới được, trong lúc đợi cho than đủ nóng, tôi lại nghĩ đến cô gái
lúc nãy va vào tôi. Thật có lỗi với Hạ Quyên khi tôi cứ nghĩ về một
người con gái khác ngoài cô ấy thế này, nhưng tôi ko quên được. Cô gái
ấy rất giống Hạ Quyên, giọng nói cũng vậy, nó trong trẻo và hồn nhiên
lắm. Haiz, nhưng nếu là Hạ Quyên thì cô ấy phải nhận ra tôi chứ, đằng
này lại…….bỏ đi luôn. Chắc đúng là người giống người rồi, tôi phải bỏ cô gái đó ra khỏi đầu ngay thôi.
Xếp 4 miếng thịt thật ngay ngắn
lên vỉ, tôi rắc thêm ít tiêu vào cho hấp dẫn hơn. Mấy cô gái cùng khoa
cứ vây lấy tôi, khá khó chịu nhưng tôi cứ để mặc như vậy, tập trung vào
công việc thì tốt hơn.
Nửa tiếng sau thì tất cả cũng nhập tiệc. Tôi gắp 2 miếng thịt, ít rau cải và lon bia rồi tự chọn một tảng đá để
ngồi. Cũng khá vui, bọn con trai cứ thay nhau cụng ly rồi vô vào này nọ, tôi chỉ ngồi xem thôi. Chợt Liễu Phi cầm cái loa nói lớn rủ mọi người
thi hát. Hic…..nhỏ này đúng lắm trò! Và tôi biết ngay ai sẽ là nạn nhân
đầu tiên: TÔI.
-NÀO! CHÚNG TA CÙNG DÀNH MỘT TRÀNG PHÁO TAY CHO HOTBOY HẢI THANH!!!!!!!!
Liễu Phi cười rõ tươi tay chỉ về hướng tôi đang ngồi. Cả đám kia reo hò inh ỏi hưởng ứng. Tôi chán nản bỏ dĩa thịt xuống rồi co giò chạy, ai
ngờ một đám chặn đường, thế là đành phải nghe theo sự sắp đặt của ông
trời…….
-Hải Thanh, cậu định hát bài gì? – Liễu Phi cười ranh mãnh hỏi tôi.
-Nhất định phải hát sao? – Tôi nhăn mặt trả lời.
-Bắt buộc đấy!
Bạn học xung quanh bắt đầu lên tiếng ép tôi hát cho bằng được. Tôi
chẳng biết hát bài nào cả, tôi có thường nghe nhạc đâu….chỉ có một
bài….. Đúng, chỉ có một bài đó thôi. Bản tình ca của một ban nhạc nổi
tiếng……Hạ Quyên…rất thích bài đó. Nghĩ đến Hạ Quyên, tôi thấy lòng mình
dâng trào một cảm giác nhớ, rất nhớ về những kỉ niệm xưa. Nhìn mọi
người, tôi thở dài rồi nói nhỏ:
“Forever”
Tiếng vỗ tay một lần nữa lại vang lên. Tôi hít một hơi thật dài, ko có nhạc đệm chắc sẽ hơi khó một chút.
I stand alone in the darkness
The winter of my life came so fast
Memories go back to childhood
Today I still recall
……..
I’m still there, every where
I’m the dust in the wind
I’m the star in the Northern sky
I never stay anywhere
I’m the wind in the trees
Would you wait for me forever?
Will you wait f