The Soda Pop
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326812

Bình chọn: 7.00/10/681 lượt.

à tôi phá cửa vào đấy!

-TÔI BẢO LÀ ĐI ĐI! ĐIẾC HAY SAO MÀ KO NGHE THẤY??????

Minh Duy nắm chặt 2 bàn tay lại. Sao có thể để Kim Thư 1 mình được? Anh ở bên Kim Thư từ nhỏ, chẳng lẽ lại ko hiểu tính tình của cô sao? Anh

lùi lại vài bước lấy đà và xông đến phá cửa. Cánh cửa bung ra, đổ sập

xuống làm Kim Thư giật thót người quay lại.

-Tiểu thư!

-Tại sao anh ko nghe lời của tôi!? – Thư gắt lên, úp mặt vào gối.

-Cô có chuyện gì vậy? Ko khỏe sao?

-Chẳng sao cả. Đừng có lo chuyện bao đồng.

Sau câu nói ấy của Kim Thư, tất cả mọi thứ chìm vào im lặng.

Lấy lại bình tĩnh, Kim Thư ngồi dậy và bước xuống giường, cất giọng lạnh lùng:

-Gọi người đến thay cánh cửa khác cho tôi. Còn anh mau xuống chuẩn bị xe, đưa tôi đến bệnh viện Thành phố!

-Cô bệnh sao? Bây giờ cô thấy trong người như thế nào? – Minh Duy lo lắng hỏi.

-Làm nhanh đi, 5 phút nữa tôi xuống.

Duy đứng im lặng nhìn Thư. Lúc nào cũng vậy, cô chẳng xem anh ra gì

ngoài cái danh phận “đầy tớ”. Nhưng anh luôn chịu đựng tất cả, chỉ vì 1

chữ “yêu” ko bao giờ thành.

-Sao còn đứng đó? Tôi bảo nhanh lên cơ mà!

Thư trợn mắt lên nhìn Minh Duy. Anh chợt nhận ra nãy giờ mình vẫn chưa

ra khỏi phòng Thư, nhẹ cúi xuống chào rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

*********

*********

Dưới cái nắng trưa hè oi ả, một cô gái nhỏ nhắn đang dốc sức chạy nhanh trên con đường được tráng nhựa dài thẳng tắp. Cánh cửa bệnh viện Thành

phố đã hiện ra trước mặt. Trời trưa nắng gắt nên xe cộ ko qua lại nhiều, điều đó giúp Bảo Trân chạy nhanh hơn và qua đường một cách khá dễ dàng.

Trân ôm ngực thở dốc, cô chạy suốt từ nhà đến đây. Lâu lâu cô

cũng có dừng lại nghỉ ngơi vài phút nhưng cứ như thế, cô lại nghĩ đến

Nguyên. “Nếu ko nhanh lên thì anh ấy chết mất”. Cái ý nghĩ đó cứ vang

lên làm cô gắng sức chạy nhanh hơn nữa.

Đi thẳng vào trong bệnh viện, hỏi thăm 1 vài người về phòng khám của anh bác sĩ đẹp trai nhuộm

tóc màu vàng nâu, Trân men theo hành lang tầng 4 để kiếm phòng khám số

7. Bỗng Trân nhìn thấy cô y tá lần trước đã ngồi nói chuyện mình, cô

chạy đến gần và gọi:

-Chị ơi!

Cô y ta kia nghe tiếng gọi bất giác quay lại. Thấy Trân, cô nở nụ cười thật tươi:

-À, là em à? Sao hôm nay lại đến đây? Sức khỏe thế nào rồi?

-Dạ em vẫn khỏe! Chị ơi, cho em hỏi cái anh bác sĩ lần trước khám cho

em hiện giờ đang ở đâu vậy? Em có chuyện gấp cần tìm anh ấy ngay bây

giờ!

-Em nói bác sĩ Dương hả? Cậu ấy đang ăn trưa dưới canteen đấy!

Trân nghe xong liền toan chạy đi, nhưng rồi cô đứng khựng lại:

-Em….ko biết đường! Phiền chị hướng dẫn giùm em được ko? – Trân cúi mặt ngượng ngùng hỏi.

-Hì, được chứ! Giờ em đi thẳng đến cuối hành lang, rồi quẹo phải, đi

hết cái cầu thang bên xong đi thẳng chút xíu nữa là tới canteen, cái chỗ bán đồ ăn thức uống đấy!

-Em cảm ơn chị nhiều lắm! Chào chị em đi! – Trân cười vẻ biết ơn rồi chạy đi.

Ngay lúc Trân chạy đi thì Bảo Kim Thư bước ra khỏi phòng khám số 6. Cô

đến bệnh viện để khám xem mình có bị bệnh gì ko khi mà lại thấy cô gái

kia có khuôn mặt của Hoàng Hạ Quyên. Bác sĩ khám xong thì Kim Thư vô

cùng bàng hoàng khi nghe nói rằng mình ko bị gì cả, mọi thứ đều hoàn

toàn bình thường. Vậy chắc chắn khuôn mặt đó, ko phải là ảo giác. Thấy

bóng dáng của Bảo Trân khuất dần nơi cuối hành lang, Kim Thư chạy theo,

với một tia sáng độc ác lóe lên trong mắt.

Bảo Trân chạy đến canteen. Gương mặt vị bác sĩ trẻ tài năng đập ngay

vào mắt cô ở trước mái hiên canteen bệnh viện. Trịnh Văn Dương đang ngồi vắt chéo chân ăn 1 ít cơm với cá và 1 ly cafe thơm lừng. Trân mừng rỡ

như bắt được vàng, cô nhanh chân chạy đến và hét lớn:

-BÁC SĨ!!!!!!!!!!!!!!!

Nghe thấy tiếng gọi với volume vượt mức tối đa, Dương ngó nghiêng tìm

kiếm xem ai là người phát ra giọng gọi đó. Rồi anh thấy Trân đang chạy

về phía mình liền mỉm cười nhẹ nhàng:

-Là cô bé của thằng Nguyên đây mà. Sao hôm nay em lại đến đây?

Trân níu lấy tay Dương, khuỵu xuống thở hổn hển, nói câu còn câu mất:

-Bác sĩ……cứu….Nguyên…..gì đó…..nhà…..

-Hả? – Dương nghệch mặt khó hiểu. Trân hít lấy 1 hơi dài rồi nói:

-Bác sĩ mau đến cứu Thanh Nguyên đi! Anh ấy bị cái gì đó đang nằm ở nhà đấy! Bác sĩ mau đến giúp đi, em xin bác sĩ đấy!

-Sao? Nó bệnh hả? Bị gì? Như thế nào? Triệu chứng ra sao? – Dương đứng bật dậy khỏi ghế hỏi 1 tràng.

-Ko biết…..người đỏ….nóng!...........

-Bình tĩnh, nghe tôi nói đây! Giờ em ra trước cổng bệnh viện đợi tôi 1 lát, tôi lên phòng khám lấy đồ rồi chúng ta đi!

-…..Dạ!.....

Trân gật đầu chạy đi. Dương uống nốt ly cafe rồi đi thẳng lên phòng

khám. Đến chân cầu thang anh bỗng dừng lại, quay ra đằng sau định nói

với Trân gì đó. Nhưng anh im lặng khi thấy 1 bóng người lạ mặt thập thò ở bụi cây đang ròn rén đi theo Trân. Dương chau mày nhìn theo rồi ngoảnh

mặt đi lên phòng, trong đầu hiện lên suy nghĩ: “Cớm sao? Vậy thì mình ko thể chậm trễ được!”

-Hic…..sao bác sĩ lâu ra quá ta?

Bảo Trân sốt ruột nhìn vào

trong bệnh viện, xong lại nhìn ra đường. Lòng cô hiện giờ như lửa đốt,

ko biết bây giờ ở nhà như thế nào rồi?

“Tin! Tin!”

-