Snack's 1967
Cô Dâu Của Thiếu Gia

Cô Dâu Của Thiếu Gia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322634

Bình chọn: 10.00/10/263 lượt.

như cô muốn tham dự hôn lễ thì không phải đi hướng này đâu ——” Bác làm vườn ở trong nhà thờ tốt bụng nhắc nhở, nhưng rồi lại phát hiện, cô dâu trẻ này căn bản là không thèm nghe đến lời mình nói, rất nhanh xuất hiện ở trước mặt ông rồi lại vội vàng biến mất. . . . . . .

Đinh Đinh Đinh. . . . . . . . Tiếng chuông nhà thờ vang lên những giai điệu hạnh phúc.

Ba năm trước, Lệ Du Tư bất chấp tất cả đưa Phó Sồ Nhi trở về nhà họ Phó, đứng ở trước mặt mọi người tuyên bố tin tức hai người sẽ đính hôn, kết quả là đã kéo theo bao nhiêu giằng co tranh chấp, bây giờ mọi thứ đã ổn thỏa, tháng sáu, Phó Sồ Nhi đã tốt nghiệp cấp ba, thi đậu vào một trường đại học tư nhân, dưới sự sắp xếp của Lệ Du Tư, hôn lễ của hai người sẽ được tổ chức vào cuối tháng bảy.

Hôm nay, khách mời đến dự không dưới một trăm người, tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng của tầng lớp xã hội thượng lưu, những người này đều đã được bọn họ phát thiệp mời vô cùng cẩn thận, nếu không, đợi đến khi hôn lễ của thiếu gia nhà họ Lệ và thiên kim nhà họ Phó được tổ chức, e rằng mười gian nhà thờ sẽ bị chen lấn đến vỡ tung.

Thời gian vừa đến, bản nhạc đám cưới du dương cất lên, hòa với giọng nói non nớt của những cô cậu bé, khắp nơi trong giáo đường được trang trí bằng hàng vạn những đóa hoa hồng champagne, tất cả đều đẹp tựa như mộng ảo, không có nơi nào là không giống với hôn lễ trong giấc mơ của biết bao cô gái, chỉ có điều, từ trong phòng nghỉ của giáo đường lại truyền đến âm thanh sốt ruột của mấy người phụ trách.

“Cô dâu?”

“Phải! Rốt cuộc là cô dâu đang ở đâu?”

“Cô dâu biến mất? Đến giờ phút này rồi, làm ơn đừng có đùa như vậy chứ!”

“Ai đùa với cô? Thật sự là không thấy cô dâu đâu nữa!”

Tất cả đều rơi vào trong tai của Lệ Du Tư không sót một chữ, anh cau mày thật chặt, một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, chỉ nghe thấy từ phía trên bục sân khấu vang lên một câu hỏi.

“Xin hỏi. . . . . . Cô dâu. . . . đâu rồi?” Cha xứ đẩy đẩy gọng kính lão, giọng nói trầm trầm hỏi.

Tiếng nói vừa dứt, cả hiện trường đều tràn ngập sự xấu hổ, một người đàn ông lén lút từ ngoài cửa chạy vào, đến bên cạnh Phó Thiểu Kỳ, nói nhỏ vài câu, chỉ thấy sắc mặt của Phó Thiểu Kỳ bỗng nhiên thay đổi, anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh Lệ Du Tư, đang định mở miệng nói: “Tư, Sồ Nhi ——”

Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, thân là một trong số những phù rể, Hắc Tử Đình từ chỗ ngồi của nhà họ Lệ, vươn tay cầm lấy điện thoại di động giao cho Lệ Du Tư: “Điện thoại của anh.”

Khuôn mặt của Lệ Du Tư không để lộ ra một chút biểu cảm nào, chỉ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đang đổ chuông một lúc lâu, cuối cùng, anh cầm lấy chiếc điện thoại, ấn phím nghe, động tác vô cùng thong thả, đưa điện thoại lên sát bên tai, theo bản năng còn mơ hồ mang theo một chút trốn tránh, như thể không muốn đón nhận cái tin tức xấu mà đầu dây bên kia sắp sửa truyền đến, nhưng mà, hiện tại, ở đầu dây bên kia lại im lặng không có một chút tiếng động, cái cảm giác dày vò này lâu đến nỗi tưởng chừng như đã trải qua cả một thế kỷ.

“Là Sồ Nhi à?”

“. . . . . . Vâng.”

Lúc nghi ngờ của anh đã được xác định rõ ràng, Lệ Du Tư khẽ thở nhẹ một hơi, nghe giống như là đang than thở, lại như là có chút bất đắc dĩ, giọng nói trầm thấp mơ hồ lộ ra một tia sốt ruột: “Em đang ở đâu? Không có chuyện gì xảy ra chứ?”

“Em rất tốt. . . . . . . Anh Tư, thật xin lỗi. . . . . .” Một câu ‘thật xin lỗi’ nhỏ như thanh âm của một chú chim non, lặng lẽ biến mất đằng sau chiếc điện thoại kia, sự im lặng lại một lần nữa bao trùm lên tất cả.

“Sồ Nhi? Sồ Nhi?” Cô ấy đã ngắt máy rồi.

Dựa theo tình huống này, chỉ có một cách để giải thích, chính là, anh đã bị người ta bỏ rơi, ở trước mặt vô số khách mời như vậy, anh đã bị cô dâu của chính mình vứt bỏ trước sự chứng kiến của thần thánh, hệt như một đứa ngốc.

Đáng chết! Anh thầm mắng ở trong lòng, sau hai phút lặng lẽ trôi qua, anh quay đầu lại, đối diện với tất cả mọi người đang ngồi phía dưới, vẻ mặt không chút biểu cảm, trầm giọng nói: “Hôn lễ này tạm dừng ở đây, nhưng mà, mọi người hãy nghe cho rõ, chỉ là tạm dừng chứ không phải là bỏ dở, càng không phải là hủy bỏ, đợi sau khi tôi đem cô dâu trở về, hôn lễ sẽ cử hành một lần nữa, bây giờ, mời các vị hãy trở về đi!” Dứt lời, anh lạnh lùng tháo ra đôi găng tay màu trắng ném cho Hắc Tử Đình, sau đó lại lập tức rời đi, bỏ lại sau lưng là ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người cùng với những lời bàn tán xôn xao. . . . . .

***

Có phải. . . . . mỗi một người phụ nữ đều sẽ trải qua sự sợ hãi giống như cô lúc này hay không?

Cô cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy tất cả phụ nữ trên thế giới này đều rất dũng cảm, trong đó bao gồm cả mẹ cô, dì cô, chị gái cô. . . . còn có những người phụ nữ mà cô đã từng hoặc chưa từng quen biết nữa.

Phó Sồ Nhi ngồi bệt xuống thảm, trên người vẫn mặc nguyên một bộ váy cưới màu trắng tinh, nhìn cô nhỏ bé đến nỗi khiến cho người ta có cảm tưởng, cô giống như là sắp bị váy cưới chiffon tầng tầng lớp lớp bao phủ. Phó Sồ Nhi nâng niu chiếc nhẫn cưới trong tay, chiếc nhẫn cưới đính kim cương