
Lệ Du Tư cầm lấy phiếu điểm, mở ra xem toàn bộ điểm số ở bên trong, quả nhiên, cô gái nhỏ này dưới sự hướng dẫn của anh, thành tích lại trở nên tốt hơn ngoài dự đoán! Chẳng qua, đối với cô bé trời sinh đã vô cùng đáng yêu như vậy, lại còn vô tâm vô tư, khiến cho tất cả mọi người, ai cũng cho rằng, ngay cả đuôi xe cô cũng không thể nào nhấc lên nổi, kỳ thi này cũng chỉ có thể rớt mà thôi!
Lúc này, dư quang nơi khóe mắt của anh liếc thấy một bóng dáng, anh đưa tay kéo cô nhìn qua: “Em nhìn thấy cô gái mặc đồng phục đó không?”
“Thấy!” Cô có chút ngây ngốc, không rõ ý tứ của anh.
“Em chuẩn bị mặc cái bộ đồng phục màu xanh lá đó ba năm đi! Tiểu quỷ!”
“Ý của anh là. . . . Em đã đậu rồi sao?” Cô không dám tin, trợn to hai mắt, trong lòng chỉ có một cỗ xúc động muốn thét chói tai.
“Không sai, điểm thi lần này một chút cũng không kém, Sồ Nhi, em làm tốt lắm!” Anh nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cô, tựa như đang khen ngợi một chú chó nhỏ vừa ngoan ngoãn ngậm được khúc xương trở về vậy.
Anh khen ngợi khiến cho cô sung sướng đến đỏ cả mặt, cái miệng nhỏ không nhịn được, đắc ý cười cười: “Ai da, cũng không có gì! Đều là do anh Tư dạy rất tốt ——”
“Sồ Nhi, gả cho anh!” Anh bất ngờ nói ra một câu.
“À, được. . . .” Phó Sồ Nhi bỗng nhiên im bặt, giật mình nhìn anh, giống như cái câu anh vừa nói ra, không phải là hỏi cô lát nữa muốn đi đâu ăn cơm, cũng chẳng phải là những chuyện thường ngày giống hạt mè hạt đậu như là đi dạo phố, mà là. . . . “Anh nói cái gì? Anh Tư, anh. . . . . anh đang trêu chọc em sao?”
“Anh không nói đùa, Sồ Nhi, gả cho anh đi!” Lệ Du Tư cười cười, lặp lại lời câu hôn khi nãy, thái độ vô cùng thoải mái tự tin, lại mơ hồ để lộ ra một sự bá đạo không thể kháng cự.
“Anh Tư, em. . . . em vẫn còn nhỏ nha. . . . bây giờ anh nói những lời này. . . . không. . . .không phải là hơi sớm sao?” Cô kích động né tránh ánh nhìn chăm chú của anh, lí nhí nói một câu giống như là đang nói chuyện với muỗi vậy.
Lệ Du Tư cười cười lắc đầu: “Đương nhiên không phải là sẽ cử hành hôn lễ ngay lập tức, anh sẽ đợi em, đợi sau khi em tốt nghiệp xong, sau này, nếu em muốn tiếp tục học đại học cũng không sao cả, chúng ta cứ kết hôn trước, rồi em vẫn có thể từ từ học đại học, Sồ Nhi, bây giờ anh đang hoàn toàn nghiêm túc chờ câu trả lời của em, em có đồng ý gả cho anh không?”
Phó Sồ Nhi không trả lời, cúi thấp đầu cắn cắn môi, mắt đẹp ngấn nước lộ ra một vẻ bất lực, cô nhìn hết trái phải xung quanh, lại nhìn đến một đám nữ sinh bằng tuổi mình đang bàn xem lát nữa sẽ đi đâu để chúc mừng đã có tên trong bảng vàng, còn cô. . . . sau khi biết bản thân mình có thể tiếp tục học ở đây, lại còn bị người khác cầu hôn nữa. . . . Cô phải nên làm gì bây giờ?”
“Sồ Nhi, câu trả lời của em là gì?”
“Em. . . . .”
Đang lúc cô cảm thấy khó xử, không biết nên phải trả lời như thế nào thì có hai nữ sinh trung học lướt qua bên cạnh bọn họ, trong đó có một người nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên: “Oa! Một anh chàng thật đẹp trai. . . . .”
Người còn lại cũng phụ họa nói: “Đúng thế! Đúng thế! Anh ấy nhất định là con lai! Ngũ quan tinh tế như vậy, tớ đoán, nhất định là . . . . A! tớ thấy anh ấy rất quen nha. . . . . . .”
“Không thể nào? Cậu quen anh ấy sao?”
“Đương nhiên là không, hình như tớ đã từng thấy ở đâu trên tạp chí. . . . Hình như anh ấy rất nổi tiếng!”
“Có phải cậu đã nhớ lầm rồi hay không? Nếu là người nổi tiếng, làm sao có thể xuất hiện ở trường trung học để xem bảng điểm chứ? Nhưng mà, anh ấy thật sự rất đẹp trai nha! Cả đời tớ chưa từng gặp qua một người đàn ông nào như vậy. . . . .”
“Tớ muốn trở về khoe với mấy đứa bạn!”
“Tớ cũng thế!”
Âm thanh bàn tán càng lúc càng trở nên nhỏ dần, hai cô nữ sinh đi mỗi lúc một xa, trong lòng Phó Sồ Nhi vẫn rối như tơ vò, cô thấp giọng, sợ hãi hỏi: “Anh thích em sao? Anh Tư!”
“Cái này còn cần phải nói nữa sao? Nếu anh không thích em thì sẽ cầu hôn với em sao?” Lệ Du Tư hoàn toàn không để ý đến mọi người xung quanh, trong mắt anh chỉ có bóng dáng bé bỏng của cô mà thôi.
“Em ——” Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, tựa như có điều gì muốn nói, chỉ là, lời nói đến cổ họng lại bị tắc nghẹn, cuối cùng, cô chỉ khẽ cười, gật gật đầu. . . . . Ba năm sau.
Cô không thể. . . . . . .
Cô hoàn toàn không làm được!
Sự giáo dục của trường học quả nhiên là rất tốt, lại có thể khiến cô đem cái chuyện quan trọng như vậy mà quên bẵng đi. . . . . .
Trên người mặc một chiếc váy lụa màu trắng, bước chân của cô gái nhỏ càng lúc càng nhanh, giống như phía sau lưng mình đang xảy ra chiến tranh thế giới thứ ba, còn cô thì đang cố gắng chạy trốn khỏi những quả bom đang rơi xuống.
Cô không thể nào làm được. . . . . . Đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. . . . . . Nhưng mà. . . . . .
Không. . . . . . Cô nhất định không thể làm được!
Trốn! Bây giờ, điều duy nhất cô có thể làm được chính là bỏ trốn! Cô bước từng bước dồn dập, cuối cùng, bắt đầu chuyển sang chạy, chạy càng lúc càng nhanh, chiếc váy cưới trắng tinh ở trên người cô giống như một áng mây đang lướt theo cơn gió.
“Tiểu thư, cô định đi đâu vậy? Nếu