
ng máy hạng nhẹ. Các ẩn binh
trong trạm gác trông thấy Euler thì nghiêm chào sau đó nhanh chóng mở
thanh chắn ra. Xe chỉ có thể chạy bên ngoài quảng trường của binh doanh, bốn phía đều là hài cốt bị nổ tung, phòng xá cháy đen, tường vách xiêu
vẹo. Có thể nhận ra không lâu trước đây nơi này vừa diễn ra môt trận
chiến tàn khốc.
Euler nói với Lục Tiến mấy câu rồi đến
tổng bộ tạm thời xử lý vấn đề tù binh. Lục Tiến bế Sơ Vân xuống xe, đi
về phía căn nhà có sàn bằng gỗ tếch trên cao trong sơn trại không bị lửa đạn ảnh hưởng đến. Đi được một đoạn thì hắn quay lại sai người mang cô
bé kia đi sang tòa nhà bên kia trước.
Thiếu nữ đang cuộn mình trong lòng Lục
Tiến được đặt lên một tấm chăn lông mỏng trên sàn nhà gỗ tếch nhẵn nhụi
đột nhiên bừng tỉnh, mơ màng nhìn bốn phía một lượt, hoàn cảnh lạ lẫm
làm cho cô yếu ớt nắm chặt lấy vạt áo hắn.
“Buông ra nào, lát nữa sẽ có bác sĩ đến khám cho em.” Lục Tiến cúi xuống, nhìn dáng vẻ kinh hoàng của cô.
Một lúc sau Sơ Vân mới kịp phản ứng lại, thở nhẹ một hơi rồi chậm rãi buông bàn tay đang nắm lấy vạt áo của hắn
ra. Cô cảm thấy đầu mình đau nhức choáng váng, toàn thân khô nóng khó
chịu, hơi thở thoát ra đều thấy cay cay. Mình bị bệnh không biết có làm
cho hắn không vui không nhỉ? Đau đầu quá, muốn ngủ quá, nhưng có một
chuyện nhất định mình phải hỏi hắn trước.
“Tiểu…Tiểu Huyên” Cô mấp máy khóe môi khô nức khẩn trương nhìn về phía hắn.
“Cô bé đó à?” Lục Tiến nhìn cô, lạnh lùng lắc đầu.
“Tiệc rượu đêm nay cô bé sẽ bị đưa đến cho người ta chọn lựa, về phần thuộc về ai thì phải xem vận may của cô bé đã.”
“Van xin anh.” Sơ Vân bắt lấy cánh tay hắn, giãy giụa muốn đứng lên từ trên sàn nhà nhưng lại bị Lục Tiến đè xuống.
“Đừng để cho người tên Côn kia mang em ấy đi.” Cô vẫn chưa biết gã kia đã chết, nghĩ đến lời đồn đáng sợ kia, đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập vẻ sợ hãi.
Lục Tiến yên lặng nhìn cô đau khổ cầu khẩn, dường như đang cân nhắc kĩ lưỡng, “Yên tâm đi, cô bé sẽ không rơi vào tay một tên biến thái.” Trông thấy dáng vẻ đáng thương của cô, rốt cuộc Lục Tiến lên tiếng.
Cô nghe xong thì thở phào, đôi mắt to ngập tràn vẻ cảm kích.
“Nhưng em phải cho tôi lợi ích gì đó.” Hai tay Lục Tiến chống lên sàn nhà, cúi người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, nụ hôn không sâu, chỉ không ngừng dùng đôi môi mỏng
mổ nhẹ lêm môi cô, ánh mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn phản ứng của cô.
Hai gò má Sơ Vân đỏ bừng, khẽ thở hổn
hển, không khí nơi chóp mũi đều là hơi thở của hắn. Do dự vài giây, cô
vươn cánh tay vòng qua cổ hắn, đôi môi phấn nộn cũng run rẩy mở ra với
hắn.
Một tiếng than khẽ bật ra từ sâu trong
lồng ngực Lục Tiến. Hắn thỏa mãn từ từ buộc chặt cánh tay, nhốt chặt lấy thân thể nhỏ xinh của cô gái bên dưới. Cô thật nhỏ bé, nhỏ đến mức làm
hắn cảm thấy thân thể mảnh mai trong lòng chỉ như một con mèo con. Hắn
trằn trọc hôn cô gái bên dưới, đôi môi non nớt của cô, lỗ tai bé nhỏ của cô, da thịt non mềm trắng nõn sau cổ cô, mồ hôi ẩm ướt hai bên thái
dương, khuôn mặt phủ một màu đỏ của cô, sau đó quay lại tấn công đôi môi khẽ mở ra của cô, trầm mê nếm mút.
Cánh môi vốn đỏ tươi của cô như được
điểm thêm màu, cảm nhận hơi thở mềm mại tinh tế của cô, một chút ấm áp,
một mùi hương dìu dịu.
Đến khi cô không chịu nổi sự cuồng nhiệt của hắn nữa, bàn tay đặt trên vai hắn bắt đầu mềm yếu chống đẩy hắn mới thu hồi sự cuồng dã, đè nén dục vọng, thân mật giấu kĩ cô vào trong
lòng.
Thật là ngoan, nếu sau này cô vẫn ngoan ngoãn như vậy thì nhất định hắn sẽ đối xử thật tốt với cô.
Quân y mặc áo trắng chân tay như nhũn ra dưới ánh mắt soi mói lạnh băng rút kim tiêm ra, sau đó lắp bắp giải
thích nguyên nhân làm cô gái kia chóng mặt là do dinh dưỡng không đủ
chứ không phải do bệnh tình trở nặng với Lục Tiến đang ngồi xếp bằng
trên sàn nhà. Lục Tiến không kiên nhẫn phất tay bảo anh ta đi xuống,
quân y như trút được gánh nặng tranh thủ thời gian xoay người lui ra
khỏi phòng.
Sau khi được tiêm thuốc hạ sốt, Sơ Vân
ngủ thật say, đôi môi anh đào sưng lên, bên gáy vẫn còn lại dấu vết vừa
rồi bị hắn tàn sát bừa bãi.
Mặt trời ngoài cửa sổ đã ngả về tây, ánh tà dương xuyên qua phiến lá thưa thớt in bóng lên sàn nhà gỗ, bóng ảnh
loang lổ. Bên kia trời đã dần dần biến thành màu xanh đậm, lộ ra vài đóa mây trắng đẹp đến mức làm cho người ta nghẹt thở. Xa xa truyền đến
tiếng người xôn xao mà bên trong nhà gỗ lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có một thân hình tráng kiện ngồi xếp bằng đối diện với cô gái đang ngủ, lặng
lẽ bảo vệ.
Màn đêm buông xuống, sơn trại đã được
chỉnh đốn dần dần khôi phục lại nguyên khí. Trên bãi đất trống cách tòa
nhà chính không xa, một bó củi dài gần hai thước bị đốt thành một ngọn
lửa khổng lồ. Một vạc rượu gạo cũng được bày đầy trên mặt đất. Sau khi
thắng lợi đám lính bắt đầu một bữa tiệc cuồng hoan.
Đang lúc Lục Tiến lảo đảo đi lên tầng
hai của căn nhà nhỏ cách bãi đất trống không xa thì bên trong đã nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình. Trong căn phòng rộng rãi, đèn treo xa hoa, vài chiếc bàn vuông thấp đặt đầy thức ăn. Chính gi