
rừng cây cũng bắt đầu chuẩn bị trở về .
“Hai người có thể đi được rồi.” Lục Tiến nói với hai gã.
Gã trung niên mang vẻ mặt vui mừng ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn có vẻ sợ vì suýt mất mạng.
“Cho các người hai mươi giây, nếu có thể chạy vào trong khu rừng kia tôi sẽ tha cho các người.” Lục Tiến mỉm cười chỉ về phía khu rừng rậm đối diện. Hai gã đàn ông ngẩng đầu lên, thái dương lăn dài một dòng mồ hôi lạnh.
“Cậu em đúng là biết nói đùa.” Gã trung niên chỉ thấy chân nhũn ra, cố cười nói, nhưng cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Mười chín, mười tám…” Lục TIến căn bản không để cho chúng có cơ hội hiểu ra đã bắt đầu đếm ngược.
“Mày…cái thằng chó đẻ này!” Gã thấp bé nổi giận gầm lên.
“Chạy đi” Gã trung niên tuy không biết vì sao thằng nhãi này muốn giết mình nhưng gã biết hiện giờ tuyệt
đối không phải đang đùa giỡn nên kéo gã thấp bé một cái rồi xoay người
chạy như điên về phía rừng cây! Bóng lưng chạy trối chết của hai gã
khiến binh lính phải cười ồ lên.
“Mười, chín, tám” Trên mặt Lục Tiến vẫn giữ nụ cười tàn nhẫn, tay duỗi ra bên cạnh, cầm trong tay một cây súng bắn tỉa XM19.
“Năm, bốn…” aizz, xử lí tên nào trước đây?
“Được rồi, mày trước đi.” Người đã bị hắn dọa cho phát khóc, thật là đáng chết.
Hắn tránh đi bộ vị trọng yếu, nhắm vào gã đàn ông thấp bé.
“Bụp!” Khẩu súng đã gắn thiết bị
giảm thanh nặng nề vang lên, viên đạn mang theo mùi vị tử vong gào thét
xuyên qua giữa hai đùi gã. Gã đàn ông bị cường lực của viên đạn hất bay
lên, giữa không trung chân bị bắn gãy, cả người bay xa mấy mét, sau đó
nặng nề rơi xuống mặt đất, thổi tung một tầng bụi trên mặt đất. Đến lúc
này máu mới chảy ra, phun trào như một thác nước rầm rì chảy ra ngoài.
Trong nháy mắt cả người dưới của gã thấp bé đẫm máu tươi! Gã bị rớt
xuống mặt đất miệng mở to, nửa ngày sau mới phát ra tiếng kêu thảm
thiết, “Á…..”
“Tao chửi con mẹ này chứ!!!!” Gã trung niên bi phẫn quay đầu lại la to! Khẩu súng nhắm ngay vào gã trung niên vừa rống giận vừa chạy trốn.
Thằng nhãi này muốn giết gã, vậy mà gã còn ngu ngốc chửi hắn, gã đã quên mất thính lực của tên này rất tốt.
“Bụp!” Lại một tiếng súng vang lên.
Gã bị viên đạn xuyên qua bụng, nặng nề
văng vào một gốc cây đại thụ xanh rờn, sau khi lưng bị nổ tung nội tạng
văng khắp mặt đất chung quanh cây. Trước khi chết gã thốt lên lời chất
vấn, gã đã nghĩ mà không ra đã đắc tội với tên này chỗ nào mà ngay cả
đường sống hắn cũng không cho bọn họ?
Vì sao à? Từ ngày các người làm cái việc buôn người này thì đã tự chú định sẽ có ngày các người chết không được yên lành.
Lục Tiến thỏa mãn nhìn hai người đẫm máu nằm trên mặt đất, nghe thấy âm thanh kêu gào thảm thiết yếu dần, ném
khẩu súng lại cho tên lính phía sau rồi kéo cửa xe nhảy lên xe.
Binh lính đã quen nhìn thấy mấy trò này
nên đều lần lượt lên xe, vài chiếc xe quân dụng nhanh chóng chuyển hướng đi về phía doanh trại.
Lục Tiến nâng đầu cô đặt lên trên đùi
mình. Cô gái trên xe vẫn đang ngủ say, hồn nhiên không hề biết vừa rồi
ngoài kia đã diễn ra một màn giết chóc tàn khốc.
Chiếc xe quân dụng hạng nặng chạy như
bay trong rừng sau đó gầm thét nhanh chóng quay ngược trở lại con đường
cái hiểm trở. Con đường uốn quanh vách núi trong rừng, núi hơi dốc, vách núi dựng đứng, phía dưới là nước sông đang chảy mãnh liệt. Con đường
gập ghềnh khó đi mà lại không có bất kì thanh chắn bảo hộ nào, lái xe
nếu không thuộc hàng lão luyện hoặc hơi mất tập trung một chút cũng rất
dễ dàng lao xuống vách núi chết mất xác.
Euler ngồi hàng ghế phó lái trong xe,
hoàn toàn không đếm xỉa gì đến con đường hiểm trở bên ngoài dựa vào mặt
ghế, khoanh cánh tay, hai chân thảnh thơi duỗi về phía trước xe.
“Cho nên mấy tên loi choi đáng thương kia đã xem cậu như hướng dẫn viên du lịch mới tìm tới cậu à?” Sau khi hiếu kì hỏi Lục Tiến nguyên nhân dẫn người tới đây xong anh ta
không nhịn được bật cười ha hả, vừa ngu xuẩn lại vừa tham lam, mấy tên
kia đúng là không chết oan mà.
Lục Tiến lạnh lùng hừ một tiếng không
thèm trả lời anh ta. Nhiệm vụ lần này làm trên lưng hắn có một vết
thương nhỏ, vốn muốn về nghỉ ngơi vài ngày rồi mới trở lại, ai ngờ còn
chưa ngủ được bao nhiêu đã có người dùng danh nghĩa của mụ già kia nhờ
hắn giúp đỡ, lại còn là bọn buôn người hắn ghét nhất.
Mười năm trước thiếu bà ấy một món nợ
nhân tình, vốn định tha cho bọn chúng một lần, ai ngờ những tên này
không biết sống chết, muốn chạy tới đây chịu chết, vậy thì hắn sẽ không
khách khí mà thu nhận. Nhưng mà…ngược lại hắn rất hài lòng với thù lao
làm hướng dẫn viên du lịch lần này.
Lục Tiến dựa vào ghế sau xe nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại vô thức khẽ vuốt
thiếu nữ đang đẫm mồ hôi.
Đột nhiên xe xóc nảy kịch liệt, dường như khiến thiếu nữ đang hôn mê phải run lên, Lục Tiến lập tức vòng tay bảo vệ người.
“Mẹ ơi” Đột nhiên thiếu nữ thều thào lên tiếng, khuôn mặt nóng bừng đỏ ửng khó chịu dụi dụi vào đùi hắn vài cái.
Ngón tay Lục Tiến dừng lại một chút, hơi rũ mi mắt xuống nhìn cô bé đang ngủ mơ nhíu mày khóc nức nở.
“Mẹ ơi…về nhà…”