
hỏng. Lập tức cô muốn chạy
vào phòng tìm người mượn điện thoại gọi cho Tần Tuyên Tuyên, lại nhìn
thấy Tả An Lôi đi ra. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đi khắp nơi tìm
Tần Tuyên Tuyên.
Trong một căn phòng khác, Lý Tái vụng trộm nhìn ra ngoài cửa, thấy Phương Phán Phán đã đi xa, mới nhẹ nhàng thở ra.
Đỗ tổng, tôi chỉ có thể giúp anh tới đây thôi…
Bên kia, Tần Tuyên Tuyên nhớ lại cảnh mình hất rượu vào mặt Hàn Tổng lại
thấy hối hận. Cô mới chỉ là nhân viên thử việc, lại đắc tội với người
công ty khác, Mạc tổng sẽ tha cho cô sao ? Cô có nên thức thời tự mình
đưa đơn thôi việc không?
Trong lòng Tần Tuyên Tuyên thật rối loạn, chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, mới có chút thất thần đi ra ngoài. Cô đang lo lắng, giờ mình nên về nhà,
mặc kệ công việc này ? Hay là trở lại xin lỗi để giữ lại công việc đây ?
Đúng lúc này, trước mặt lại xuất hiện một chai nước khoáng.
Tần Tuyên Tuyên từ từ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy dáng người cao to của Đỗ Mô Ngôn, đang cười ôn nhu.
« Tần tiểu thư, cô không sao chứ ? Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, uống
miếng nước đi. » Đỗ Mộ Ngôn vẻ mặt mang theo chút quan tâm nhưng cũng
không quá mức, chính là trong ánh mắt anh lóe lên một tia tàn nhẫn mà
không ai thấy.
“Đỗ tiên sinh…Tôi không sao.” Tần Tuyên Tuyên theo bản năng nhận lấy chai
nước, lắc lắc đầu nói. Chỉ là đầu nhoáng lên một cái cô liền thấy choáng váng, phải dựa vào tường mới đứng vững được. Giờ phút này trong đầu cô
là một mảnh hỗn loạn, cũng không thắc mắc tại sao Đỗ Mộ Ngôn lại xuất
hiện ở chỗ này.
Vì uống rượu nên rất khát nước, Tần Tuyên Tuyên cảm ơn Đỗ Mộ Ngôn xong vội mở chai nước mà uống liền một hơi.
Nhìn cô ngẩng đầu lộ ra chiếc cổ trắng noãn, con ngươi Đỗ Mộ Ngôn trở nên
sâu thẫm, thân thể nơi nào đó đang kêu gào đòi nổi dậy.
“ Tần tiểu thư, hay là tôi đưa cô về nhà, nhìn sắc mặt của cô không được tốt lắm đâu.” Đỗ Mộ Ngôn ân cần nói.
“Không cần đâu, Đỗ tiên sinh, tôi tự đón xe về được rồi.!” Tần Tuyên Tuyên
miễng cưỡng cười cười với Đỗ Mộ Ngôn, người dựa vào vách tường từng bước đi về phía trước.
Đỗ Mộ Ngôn cực lực kiềm chế khát vọng muốn ôm cô lại, bên cạnh giúp đỡ cô
đi, lại quan tâm nói: ” Tần tiểu thư, tôi thấy cô ngay cả đi còn không
được, thật sự là không cần lo sao?”
“Đỗ tiên sinh, tôi thật sự không sao …”Tần Tuyên Tuyên kiên trì nói, bước
chân thoáng nhanh hơn. Bất quá hình như cô đã ngấm rượu, càng cố đi
nhanh lại càng vô lực, cũng có chút hoa mắt chóng mặt. Bỗng nhiên bước
chân cô loạng choạng, thấy sắp ngã về phía trước, bên tai vang lên tiếng hoảng hốt của Đỗ Mộ Ngôn, cảm giác được bản thân mình ngã vào một vòng
tay ấm áp, giây tiếp theo liền mất đi ý thức.
Đỗ Mộ Ngôn ôm ngang Tần Tuyên Tuyên, vẻ ôn hòa quan tâm vừa rồi tựa như
biến mất, cúi đầu nhìn khuôn mắt đang say ngủ của Tần Tuyên Tuyên, khóe
miệng chậm rãi gợi lên một độ cong thỏa mãn, giống như điên, giống như
cuồng.
Thông qua camera giám sát, hắn có thể thấy toàn bộ hoạt động cả ngày của Tần
Tuyên Tuyên. Hình ảnh cô chuyên chú làm việc, dáng vẻ nhíu mày suy tư,
nụ cười nhẹ nhàng mà quyến rũ khi nói chuyện với đồng nghiệp…hắn đều
không bỏ sót bất cứ điều gì. Cho nên biết cô đi dự buổi tiếp khách hàng
cùng công ty, hắn liền nhịn không được mà đi theo đến đây.
Đỗ Mộ Ngôn bỗng nhấc chân, không thèm nhìn nhân viên phục vụ đang hỏi gì,
bước nhanh ra khỏi quán rượu. Đến nơi để xe, đặt Tần Tuyên Tuyên nằm ở
ghế sau, chính mình lên xe khởi động một mạch lái đi, cuối cùng hắn đem
xe dừng lại trong một con hẻm nhỏ tối tăm
Sợ Tần Tuyên Tuyên nghi ngờ nên hắn hạ dược rất nhẹ, không quá hai giờ cô sẽ tỉnh lại, thời gian hắn có không nhiều lắm.
Dừng xe, tắt đèn, Đỗ Mộ Ngôn vòng ra ghế sau, nhìn người con gái vì say rượu mà sắc mặt ửng hồng, cúi người xuống, nơi hõm vai cô mê muội mà hít
thật sâu.
Xoang mũi đều tràn ngập mùi hương của cô, nồng đậm như thế làm cho hắn thấy
thật thỏa mãn, nơi nào đó được tiếp xúc gần gũi như vậy, nhịn không được mà run nhè nhẹ đứng lên..
Ước chừng năm phút sau, Đỗ Mộ Ngôn khôn khéo khẽ nâng người mình lên, nhìn
chằm chằm vào Tần Tuyên Tuyên đang không hề hay biết gì.
Thân thể mỗi chỗ đều đang lồng lộn, đang gào thét mà nói với hắn, hắn muốn
không chỉ là như thế này! Mặc kệ là trước đây, hay hiện tại đã được
trọng sinh, hắn vẫn luôn đêm ngày ảo tưởng, được xé bỏ quần áo cô, sùng
bái nơi xinh đẹp của cô, trên từng tấc da thịt cô chỉ lưu lại dấu ấn của hắn, hung hăng tiến vào cô, giữ lấy cô, làm cho cô vì hắn mà khóc, vì
hắn mà điên cuồng!
Hô hấp của hắn vì những ý nghĩ dâm dục đó mà trở nên dồn dập, yết hầu cuồn cuộn, đôi mắt nhìn cô từ từ nhiễm sắc điên cuồng.
“Uhm…”
Tần Tuyên Tuyên khó chịu. Rên rỉ một tiếng, Đỗ Mộ Ngôn như điện giật rút
tay về, nhìn cô tự nhiên tỉnh lại, đáy mắt điên cuồng cùng tình dục bị
cực lực áp chế.
Hắn thống khổ nắm chặt tay thành quyền, vẻ mặt dần dần vặn vẹo đứng lên.
Những tưởng tượng tốt đẹp mà hắn trải qua, giờ hắn không thể làm nữa! Ông
trời đã cho hắn cơ hội một lần nữa, hắn không thể tự tay hủy diệt nó!
Đỗ Mộ Ngôn nâng mắt lại