
nhìn về phía Tần Tuyên Tuyên, giống như con rối bị khống chế tâm thần, chậm rãi dựa vào đi qua xoa hai gò má của cô. Cảm
xúc ấm áp, mềm mại đó làm lòng hắn rung lên, kìm lòng không được lộ ra
một nụ cười.
Cúi người xuống, môi hắn run run, chậm rãi dán lên đôi môi đỏ mọng, kiều
diễm của cô, nhẹ nhàng nghiền nát, lại nhịn không được mà đưa lưỡi liếm
láp vành môi cô, rất nhanh đôi môi đã trở nên ướt át. Hắn không dám dùng sức, cũng không dám lưu lại dấu ấn gì.
Nâng mình lên, nhìn dưới thân là cô gái với đôi môi trơn bóng, đỏ mọng, thân mình hắn trở nên căng thẳng, tay nhìn không được mà luồn xuống dưới,
mơn trớn thân thể với đường cong lả lướt, thẳng đến chỗ làn váy. Cô hôm
nay mặc một bộ váy đỏ liền thân, càng làm tôn lên làn da trắng nõan của
cô.
Nuốt nước miếng, ánh mắt thâm thúy, tay Đỗ Mộ Ngôn run run đem làn váy cô
kéo lên cao, dần dần lộ ra chiếc quần lót màu trắng thuần khiết, phía
dưới đó là hình dáng no đủ kia làm cho hắn không thể dời mắt, hô hấp trở nên dồn dập.
Kéo khóa váy xuống, từ váy lại chuyển lên ngực.
Đập vào mắt là phần da thịt trắng nõn, mềm mại đang điên cuồng kêu gọi anh. Hắn quỳ trước chỗ ngồi, hơi nâng cơ thể cô lên, cởi bỏ nội y của cô,
đem nó kéo lên trên, kia hai phần xinh đẹp, phấn nộn hiện ra, hô hấp hắn căng thẳng, hắn muốn ngậm lấy chúng hung hăng liếm láp, chơi đùa mãi
không thôi… nhưng vì sợ nước bọt dính vào lại tạo ra ấn ký không thể xóa được nên cuối cùng hắn cũng chỉ dám lấy tay nhẹ nhàng mà vuốt ve, thấy
chúng nó trước mặt biến hóa đủ các hình dạng, hô hấp hắn càng dồn dập,
hạ thân căng thẳng, cuối cùng mang theo lưu luyến mà buông ra, sau đó
lại lần mò xuống dưới, từng chút từng chút mơn trớn mỗi tấc da thịt của
cô.
Bàn tay hắn dừng bên trong váy cô hồi lâu mới tiếp tục lướt dọc theo đôi
chân thon thả, trắng ngần của cô, thẳng đến mắt cá chân. Ánh mắt nóng
bỏng không hề chớp nhìn chằm chằm vào nơi bí ẩn kia có thể đem đến cho
người ta muôn vàn thoải mái, tay hắn run run lần mò hướng lên trên. Phần dưới tay hắn khiến hắn nhảy dựng, kích thích thần kinh hắn, xui khiến
mãnh thú trong hắn thoát ra, hắn gần như như không thể kiềm chế được
nữa. Nhưng hắn cũng không dám làm gì hơn, lấy ngón tay đưa vào cũng
không dám. Hắn sợ khiến cô động tình tỉnh dậy, sẽ dùng vẻ mặt hoảng sợ
chán ghét mắng hắn là cầm thú, như vậy thì nguyện vọng duy nhất của hắn
từ đây về sau sẽ hoàn toàn bị bóp chết.
Hậu quả như vậy hắn thật không gánh vác nổi, sao anh dám làm ? Thậm chí giờ phút này điên cuồng cũng là không nên, lý trí bảo hắn nên dừng lại,
nhưng hắn thật sự làm không được!
Trước mắt là thân thể cô gái mà hắn ngày đêm mơ tưởng, hắn dùng hết sức lực
toàn thân mới kiềm nén không đi sâu vào nhưng căn bản không có khả năng
lập tức dừng lại.
Đỗ Mộ Ngôn đem hai chân cô gập lại, làm cho hắn có thể nhìn thấy rõ khu rừng rậm phấn nộn xinh đẹp kia.
Sau đó, hắn lấy vật của chính mình ra, hai mắt lại chằm chằm nhìn vào thánh địa mà đến nằm mơ hắn cũng muốn tiến vào, tay phải cầm lấy phân thân
của mình cao thấp vuốt ve.
Một hồi lâu sau thân thể Đỗ Mộ Ngôn cứng đờ, đầu cúi thấp, yết hầu tràn ra một trận tiếng rên thỏa mãn.
Chờ cao trào đi qua, Đỗ Mộ Ngôn sửa soạn lại bản thân, lại lưu luyến không
rời giúp Tần Tuyên Tuyên mặc quần áo, mở cửa xe đồng thời quạt cho tan
đi mùi tinh dịch còn bên trong xe.
Đem Tần Tuyên Tuyên nâng dậy, tựa vào phía sau, lại đem tay cô kéo qua vòng trên đầu vai hắn, làm cho cô tư thế dựa vào vai mình.
Làm xong hết mọi thứ, hắn liền thỏa mãn nhắm mắt lại, cảm nhận toàn thân mình đều được bao bọc trong hơi thở của cô.
Không bao lâu sau, Tần Tuyên Tuyên mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Cảm giác mình đang ôm người nào đó, Tần Tuyên Tuyên giật mình tỉnh hẳn,
nhìn đến là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Đỗ Mộ Ngôn, trên đầu vốn dĩ
là một mảng băng gạc lớn quấn trên đều giờ đã được đổi thành một miếng
băng nhỏ.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tần Tuyên Tuyên trở nên trắng bệch, “Say rượu loạn
tính”, bốn chữ này liền đập vào đầu cô. Nhưng trong giây tiếp theo cô
liền phát hiện cô không có ở trên giường, mà là ở trong ôtô, hai người
quần áo đều đầy đủ, cô cũng không cảm thấy trên người có chỗ nào đặc
biệt không khỏe.
may quá, may quá, vẫn chưa xảy ra chuyện gì!
Tần Tuyên Tuyên nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lấy tay ra khỏi người Đỗ Mộ
Ngôn, mà tới giờ cô mới phát hiện, anh ta đang ngủ. Da dẻ anh thật tốt,
lông mi dày và đều, còn rất dài nhưng lại không mang vẻ như của phụ nữ,
trong lúc ngủ, anh ta cực kì giống như một búp bê nam, đẹp lạ thường
nhưng không hề có chút sức sống, làm cho người ta nhịn không được mà lo
lắng rằng anh sẽ mãi mãi ngủ say như thế, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Động tác của cô hình như làm anh tỉnh lại, mí mắt khẽ nhúc nhích, hai mắt mở ra làm như mê mang một lúc mới nhìn về hướng Tần Tuyên Tuyên đang ngồi
không biết nên nói cái gì mới tốt, nên anh bất tri bất giác cười nói:
”Tần Tiểu thư, cô tỉnh rồi. “
“Vừa rồi, tôi…” Tần Tuyên Tuyên nhớ tới hình như cô vì uống rượu nên đã ngất đi.
“ Tần tiểu thư, vừa rồi cô uống say