
nên hôn mê, tôi lại không biết cô ở
đâu đành phải đem cô vào xe ngồi trước, chờ cô tỉnh lại sẽ đưa cô về.”
Đỗ Mộ Ngôn ôn hòa cười giải thích, “ Vừa rồi thấy cô không thoải mái,
nên tôi đên xem cô thế nào không ngờ trong lúc ngủ mơ cô lại ôm tôi
không chịu buông tay, tôi đành chỉ biết ngồi bất động ở đây, kết quả
cũng ngủ quên lúc nào không biết.”
Nghe được lời Đỗ Mộ Ngôn và nhờ đến tư thế của mình khi vừa tỉnh lại, Tần
Tuyên Tuyên xấu hổ không chịu nổi. Bởi vì rất ít uống rượu nên cô không
biết khi mình say sẽ trở nên như vậy…Về sau cô nhất định sẽ không bao
giờ uống rượu nữa!
“Có thể là Tần tiểu thư nghĩ nhầm tôi là bạn trai cô chăng?” Đỗ Mộ Ngôn như một người đàn ông rất hiểu ý tứ, giúp Tần Tuyên Tuyên giải vây, nhưng
trong ánh mắt hắn đang cất giấu sự ghen tỵ thật sâu, “ Tôi có thể hiểu
được”
“Thật vô cùng xin lỗi!” Tần Tuyên Tuyên mang theo sự áy náy nói.
“ Không sao đâu, Tần tiểu thư là vì say rượu, không phải cố ý, tôi hiểu mà.” Đỗ Mộ Ngôn cười nói.
“ Thật xin lỗi, tửu lượng của tôi rất kém.” Tần Tuyên Tuyên vẫn như cũ
cúi đầu xin lỗi, “ Đỗ Tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp, giờ tôi đã tỉnh
rồi, tôi về nhà đây.”
“Cô muốn về một mình sao? Tôi đưa cô về.” Đỗ Mộ Ngôn nói.
“ Không sao đâu, tôi đón xe về được rồi! Hôm nay thật sự cảm ơn anh!” Tần Tuyên Tuyên nói xong, liền lấy túi xách, đẩy cửa bước xuống xe. Ngoài
xe cô lại hướng Đỗ Mộ Ngôn gật đầu chào lần nữa, mới đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Nụ cười trên môi Đỗ Mộ Ngôn chợt lạnh xuống, nện một quyền xuống ghế.
Hắn rõ ràng thấy được sự đề phòng trong mắt cô. Cho dù hắn tỏ ra ôn hòa,
nho nhã lễ độ nhưng hai ngày nay liên tiếp trùng hợp gặp nhiều lần như
vậy, cũng khiến cô sinh lòng nghi ngờ. Hắn luôn luôn biết cô không phải
là cô giá tham hư vinh, trong mắt người khác vẻ ngoài và gia thế của hắn là tốt nhất nhưng với cô lại là không đất dụng võ.
Đỗ Mộ Ngôn cúi hạ tầm mắt, trên mặt lộ ra nét ẩn nhẫn bi thương. Tiếp theo vì muốn phá bỏ phòng bị của cô, kế hoạch “ Ngẫu nhiên gặp mặt” của hắn
chỉ có thể tạm thời không tiếp tục xuất hiện. Chờ cô không thấy hắn mà
phai nhạt phòng bị thì hắn mới có thể tiếp tục ra tay.
Không sao, hắn có thể xuống tay từ người bên cạnh cô trước …Rất nhanh thôi… Hắn phải có kiên nhẫn, nhất định phải nhẫn nại!
Bởi vì hôn mê không lâu, Tần Tuyên Tuyên về nhà cũng không tính là quá
muộn, chỉ là một thân mùi rượu làm cho cha mẹ cô nhắc nhở. Sau khi trở
về phòng, cô liền gọi cho Tống Kỳ báo bình an, chỉ toàn nói chuyện tốt,
không nhắc những chuyện xấu, không nói với Tống Kỳ cô bị người ta sàm
sỡ, Tống Kỳ nói vài câu rối bảo cô đi ngủ sớm. Vừa gác máy, cô mới phát
hiện trong máy có vài cuộc gọi nhỡ, còn đang nghi hoặc điên thoại lại
gọi tới, là Phương Phán Phán.
"Tần Tuyên Tuyên, sao như vậy cậu mới tiếp điện thoại, không phải là bị
người ta bắt cóc chứ?" Thấy Tần Tuyên Tuyên rốt cuộc cũng nghe máy, tâm
trạng hoảng hốt của Phương Phán Phán mới được bình tĩnh trở lại.
“ Tớ không sao, vì say rượu nên không nghe thấy cậu gọi, giờ thì mình về nhà rồi. Mấy cuộc gọi nhỡ kia cũng là cậu gọi sao?”
“ Đúng vậy. Vừa rồi tớ đuổi theo cậu ra ngoài, lại bị người ta đụng phải, di động rớt xuống bị hỏng rồi, thật vất vả mới tìm được chỗ sữa. Câu
không sao là tốt rồi, ngày mai lên công ty gặp nha, chuyện hôm nay cậu
đừng sợ, cũng không phải là lỗi của cậu! Là do lão già háo sắc kia không tốt!” Phương Phán Phán lòng đầy căm phẫn nói.
“ Uhm, cảm ơn cậu, tớ biết rồi, ngủ ngon nha.” Tần Tuyên Tuyên trả lời
rồi cúp máy. Chỉ là trong lòng cô không được thoải mái như Phương Phán
Phán. Mạc tổng nói, đó là khách hàng quan trọng của công ty, có thể hay
không vì hôm nay cô tạt lão ta một ly rượu mà lão sẽ không hợp tác với
công ty nữa? Dù sao những công ty thiết kế giống như công ty cô, thành
phố N có rất nhiều. Nhưng Phương Phán Phán nói cũng đúng, có chuyện gì
mai lên công ty nói sau, kệ Mạc tổng muốn như thế nào, cô chạy lấy người đã.
Lại nói tiếp, hai ngày nay có phải rất lạ hay không? Giống như bao nhiêu
chuyên xui xẻo đều dồn hết vào. Trong đầu không tự chủ lại hiện lên hình ảnh của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên Phát hiện hai ngày nay anh ta rất
hay xuất hiện, việc ngày hôm kia chỉ đơn giản là đoán, lại thành thật.
Đỗ Mộ Ngôn…Sẽ không thật sự có ý với cô chứ?
Tuy là bị một người vĩ đại như Đỗ Mộ Ngôn theo đuổi thì thật là người ta
thấy cực kì hãnh diện, nhưng Tần Tuyên Tuyên lại chỉ thấy rất phiền não. Cô đã có Tống Kỳ, tình cảm của cô và học trường đang rất tốt, cô không
có ý định bắt cá hai tay.
Nhưng Đỗ Mộ Ngôn cũng chẳng nói gì, anh ta muốn theo đuổi cô chính là do cô
nghĩ vớ vẫn thôi, càng không thể nói cho người khác nghe, đỡ phải bị
người ta chê cười, nói cô là tự mình đa tình, cuối cùng Tần Tuyên Tuyên
cũng kiềm chế được sự lo lắng, sau vài ngày nữa hãy nói. Nói không
chừng, hai ngày nay gặp nhau đều là trùng hợp thì sao?
Ngày hôm sau Tần Tuyên Tuyên mang theo tâm trạng bất an vào phòng làm việc,
Phương Phán Phán thấy cô đến, bắt đầu giúp cô truyền thụ biện pháp đối
phó.
“ Cậu phải khóc, phải dùng h