
anh mơ thấy anh nắm tay em cùng hướng vào giáo đường, chúng ta kết hôn dưới sự chúc phúc của chúa trời. Giấc mơ
kia quá tốt đẹp, anh không hề muốn tỉnh lại. Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên…
…
Tuyên Tuyên, thời tiết đang lạnh dần, em phải chú ý thân thể. Anh muốn ôm
chặt em như trước kia, không có em thật sự rất lạnh. Tuyên Tuyên, lúc
nào em mới chịu tha thứ cho anh?
…
Tần Tuyên Tuyên lén lút góp nhặt những tờ giấy đó, khi rảnh rỗi thường
xuyên lấy ra đọc lại. Khi chỉ có một mình, cô sẽ luôn thẳng thắn thành
thật với chính mình.
“Tuyên Tuyên, tuyết rơi!” Bên ngoài bỗng nhiên vang lên giọng nói kinh ngạc
vui mừng của Đường Vi, Tần Tuyên Tuyên cuống quýt thả những tờ giấy trở
lại hộp, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất trong phòng khách, cô nhìn thấy những bông
tuyết nho nhỏ phiêu đãng giữa những cơn gió đang gào thét, rơi trên mặt
đất cũng rất nhanh biến thành một vũng nước đọng.
Thành phố này rất ít khi có tuyết rơi, bởi vậy đây chính là cảnh đẹp khó gặp, Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc nhìn cửa sổ đến phát ngốc, cái gì cũng không
muốn.
Nhưng ngày hôm đó, Tần Tuyên Tuyên không nhận được tờ giấy của Đỗ Mộ Ngôn.
Ngày hôm sau cũng vậy.
Ngày thứ ba vẫn thế.
Tần Tuyên Tuyên không hề phơi bày tâm sự của mình với cha mẹ, nhưng trong
lòng lại lo lắng không yên. Đỗ Mộ Ngôn đã buông tha rồi sao? Hay là nói, hắn gặp chuyện gì?
Đỗ Mộ Ngôn viết giấy liên tục hai tháng đã tạo cho Tần Tuyên Tuyên thói
quen phải nhìn thấy tờ giấy mới yên tâm được, thế nên bây giờ cô bắt đầu thấy lo lắng, lại không thể gọi điện thoại hỏi hắn được. Cô hiểu rất
rõ, chỉ cần cô nhượng bộ một lần thì sợ rằng sẽ hoàn toàn đắm chìm.
Ngay lúc Tần Tuyên Tuyên đang trằn trọc lo lắng tâm trạng không yên thì cô
nhận được điện thoại của Lý Tái. Cô cho số điện thoại của Đỗ Mộ Ngôn vào sổ đen nhưng không hề cài đặt số của Lý Tái vào đó.
“Tần tiểu thư, vô cùng cảm ơn cô đã nhận điện thoại của tôi, tôi biết cô
cũng không muốn trò chuyện với tôi, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi. Hai ngày
trước Đỗ tổng đứng dưới tuyết quá lâu trở về liền sốt cao, bây giờ đã
chuyển thành viêm phổi, hơn nữa hai tháng qua ngài ấy không quan tâm đến ăn uống, sức đề kháng của cơ thể đã cực kỳ kém, lúc này tình trạng ngài ấy đnag cực kỳ nguy hiểm. Nhưng khi hôn mê ngài ấy vẫn không ngừng gọi
tên cô, tôi thật sự hy vọng cô có thể đến xem ngài ấy một chút… nếu
không Đỗ tổng có khả năng không thể vượt qua nổi.”
Nghe lời Lý Tái nói, suýt nữa thì Tần Tuyên Tuyên không giữ nổi điện thoại.
Phát sốt? Viêm phổi? Khả năng… không thể vượt qua nổi?
“Tần tiểu thư? Cô còn nghe tôi nói không?” Lý Tái không nghe thấy câu trả lời của Tần Tuyên Tuyên, lại hỏi.
Thật vất vả Tần Tuyên Tuyên mới tìm lại giọng nói của mình, “Tôi, tôi đây! Ở bệnh viện nào?”
“Tần tiểu thư, tôi đã ở dưới lầu chờ cô, cô xuống đây là được.”
“Được, tôi lập tức xuống ngay.” Tần Tuyên Tuyên vội túm lấy túi xách của mình
rồi chạy ngay ra khỏi nhà. Hôm nay là cuối tuần, Tần Quốc Đống và Đường
Vi đã ra ngoài, nhà chỉ còn mình Tần Tuyên Tuyên.
Tần Tuyên Tuyên vừa xuống dưới lầu đã thấy Lý Tái đứng trước xe, thấy cô
xuống, Lý Tái lập tức mở cửa xe, chờ cô lên xe rồi cũng không nói nhảm
gì mà lái xe đến ngay bênh viện.
Suốt quãng đường đi cũng không hề trò chuyện, xe nhanh chóng đến bệnh viện,
Lý Tái dẫn Tần Tuyên Tuyên đến ngoài phòng bệnh, không chờ hắn nói gì,
Tần Tuyên Tuyên lập tức đẩy cửa phòng bệnh ra, vọt thẳng tới chiếc
giường bệnh duy nhất trong phòng.
“Đỗ Mộ Ngôn!” Bởi vì chạy quá nhanh, hơi thở cô hổn hển, yếu ớt nhìn người
đàn ông vẫn nằm không nhúc nhích trên giường. Vài ngày không gặp, hắn
càng gầy yếu hơn, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi không ngừng túa
ra. Hắn như vậy, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Như nghe được giọng nói của Tần Tuyên Tuyên, đôi mắt vốn nhắm nghiền của Đỗ Mộ Ngôn run lên, chậm rãi mở ra.
Hắn kinh ngạc nhìn Tần Tuyên Tuyên, như không thể nhận ra cô là ai.
Tần Tuyên Tuyên ngồi xuống mép giường, cầm tay Đỗ Mộ Ngôn, đôi môi khẽ nhếch không kìm được sự run rẩy.
“Tuyên Tuyên…” Đỗ Mộ Ngôn cúi đầu gọi Tần Tuyên Tuyên một tiếng, bỗng tay hắn
dùng sức, kéo cô ngã lên người mình, hai tay mở ra ôm chặt lấy cô, đầu
vùi sâu vào hõm vai cô.
Tần Tuyên Tuyên muốn giãy ra nhưng Đỗ Mộ Ngôn dù đang bệnh, sức cũng không
yếu, sợ làm hắn đau nên cô không giám giãy quá mạnh. Một lúc sau cô bỗng cảm thấy bên gáy có những giọt nước ấm áp thì không khỏi giật mình.
Đỗ Mộ Ngôn, hắn… khóc?
Cô kinh ngạc bừng tỉnh, lại nghe thấy giọng nói nồng đậm âm mũi khàn đặc vang lên bên tai cô.
“Cho dù biết đây chỉ là một giấc mơ, anh cũng mừng đến phát điên.”
Thân thể Tần Tuyên Tuyên run lên, có loại xúc động như lũ bỗng tràn ra từ
nơi sâu nhất trong trái tim cô, thổi quét qua mỗi nơi trống rỗng trong
tâm hồn cô.
Giờ phút này, cô đã quên đi đủ loại rối rắm trong lòng, nước mắt nhanh
chóng ngập tràn trong hốc mắt, cô vừa khóc vừa khẽ nói: “Đây không phải
là mơ, em thật sự ở đây mà.”
Đỗ Mộ Ngôn yên tĩnh vài giây, chậm rãi đẩy Tần Tuyên Tuyên ra, cẩn thận
đ