
đứng ở xa nhìn thấy hai người nói qua
nói lại rồi tan rã trong sự buồn bực.
Thời điểm Tần Tuyên Tuyên coi Đỗ Mộ Ngôn như người xa lạ. Tống Kỳ vẫn muốn
cứu vãn quan hệ của hai người. Hắn nghĩ rằng, đã thành công làm rõ hành
vi của Đỗ Mộ Ngôn, chứng minh mình bị hãm hại thì gông xiềng trên tinh
thần của hắn sẽ biến mất, hắn và Tần Tuyên Tuyên sẽ tốt đẹp như lúc ban
đầu. Nhưng phản ứng của Tần Tuyên Tuyên lại vô cùng khác với suy đoán
của hắn.
“Tống Kỳ, anh đừng tìm tôi nữa.” Lúc Tống Kỳ nói muốn đưa cô về nhà, Tần
Tuyên Tuyên bất giác liếc Đỗ Mộ Ngôn đứng ở bên kia đường một cái, nhanh chóng nói. Cô không nhìn rõ vẻ mặt của Đỗ Mộ Ngôn, cũng không biết lời
hắn nói lúc trước có phải thật hay không, cô chỉ không thể hại Tống Kỳ
thêm nữa. Hơn nữa, theo góc độ tình cảm con người mà nói, cô chỉ thông
cảm với Tống Kỳ, cũng áy náy với những điều hắn ta đã gặp phải, nhưng
trong lòng cô đã có bóng ma, cô không thể quên video lần trước cô nhìn
thấy được, không bao giờ cô có thể ở cùng một chỗ với hắn được nữa.
“Tuyên Tuyên…” Vẻ mặt Tống Kỳ cứng ngắc, muốn nói thêm điều gì đó.
Nhưng Tần Tuyên Tuyên đã ngăn hắn lại, “Tống Kỳ, tôi cảm ơn anh dù đã bị oan
uổng như thế mà vẫn không hề để bụng, vẫn giúp tôi, nhưng có một số việc đã qua thì không thể trở lại nữa. Nếu anh đồng ý, chúng ta vẫn là bạn
nhưng nếu có suy nghĩ khác thì không cần đến tìm tôi nữa.”
Khuôn mặt Tống Kỳ trở nên chua xót, muốn mở miệng nhưng dưới gương mặt vô
cùng quyết tâm của Tần Tuyên Tuyên lại không nói nổi chữ nào. Hắn nên
hiểu rõ từ lâu rằng hắn và Tuyên Tuyên đã không còn khả năng nữa.
Cuối cùng Tần Tuyên Tuyên cười với Tống Kỳ một cái rồi xoay người rời đi,
Tống Kỳ nhìn theo bóng dáng cô, yên lặng thật lâu. Mà Đỗ Mộ Ngôn đứng
cách đó không xa nhìn hai người, cũng không thèm nhìn Tống Kỳ nữa, trực
tiếp lên xe đuổi theo Tần Tuyên Tuyên.
Một ngày này, sau khi Đỗ Mộ Ngôn đi theo Tần Tuyên Tuyên về đến nhà vẫn như cũ không thể đợi được cô đi xuống, cuối cùng hắn không thể đợi thêm
nữa, lên lầu tìm đến cửa nhà cô, nhấn chuông.
Nhìn xuyên qua mắt mèo thấy Đỗ Mộ Ngôn quần áo chỉnh tề bên ngoài, dĩ nhiên là Tần Tuyên Tuyên không mở cửa.
“Tuyên Tuyên, hôm nay nhìn thấy thái độ em dành cho Tống Kỳ, anh thật sự rất
vui.” Đỗ Mộ Ngôn biết Tần Tuyên Tuyên đang ở đằng sau cánh cửa, liền
cách một cánh cửa chậm rãi nói, “Tuyên Tuyên, em yêu anh, vì sao… vì sao không chịu tha thứ cho anh chứ? Anh thật sự có thể bù đắp lại những lỗi lầm trước kia mà, chỉ cần em vui, anh sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của
em.”
Tần Tuyên Tuyên tựa lưng vào ván cửa, bên tai là giọng nói mang theo sự cầu xin run rẩy của Đỗ Mộ Ngôn. Cô siết chặt bàn tay, từ từ nhắm đôi mắt
đang run nhẹ lại. Đỗ Mộ Ngôn nói không sai, cô còn yêu hắn, cho dù biết
tất cả hành động của hắn, cô vẫn rung động vì tình cảm sâu nặng của hắn. Nhưng việc hắn không từ thủ đoạn là cái kim trong ngực cô, cô chưa bao
giờ nghĩ bản thân sẽ yêu một “người xấu” như vậy.
Đỗ Mộ Ngôn gần như khép nép đứng ngoài cửa nói rất nhiều, nhưng không hề
nhận được một chút đáp lại nào của Tần Tuyên Tuyên, dần dần hắn cũng yên lặng.
Không biết không khí tĩnh lặng này kéo dài bao lâu, Tần Tuyên Tuyên khẽ giật
giật thân thể cứng ngắc của mình, lại nhìn xuyên qua mắt mèo lần nữa, đã không còn thấy Đỗ Mộ Nôn bên ngoài nữa.
Cô đè nén sự u ám và buồn phiền trong lòng, đang muốn xoay người quay về
phòng thì lại phát hiện khe cửa hé ra một tờ giấy nho nhỏ, cô nhặt lên,
nhìn thấy trên đó là một câu mà Đỗ Mộ Ngôn đã viết.
Tuyên Tuyên, anh yêu em, đến tận cùng cuộc đời anh.
Bỗng nhiên Tần Tuyên Tuyên không khống chế nổi cảm xúc của chính mình nữa, cầm lấy tờ giấy khóc nấc trong câm lặng.
Bắt đầu từ từ giấy này, mỗi ngày Tần Tuyên Tuyên đều có thể nhận được những tờ giấy mà Đỗ Mộ Ngôn nhét qua khe cửa. Mà hành động như vậy, hắn kiên
trì suốt hai tháng, từ mùa thu mát mẻ viết tới mùa đông lạnh lẽo khắc
nghiệt.
Tuyên Tuyên, mỗi ngày anh càng yêu em hơn ngày hôm trước, cho dù em tạm thời
không chịu tha thứ cho anh, nhưng anh biết, sớm muộn gì cũng sẽ có một
ngày, em sẽ trở lại bên anh, anh luôn chờ mong, chưa bao giờ nghi ngờ.
Tuyên Tuyên, hôm nay em vẫn xinh đẹp như vậy, không ai có thể sánh với sắc
đẹp của em. Anh thật sự vui mừng, đời này anh có thể gặp được một người
tốt đẹp như vậy, có em, thế giới của anh mới là một thế giới rực rỡ sắc
màu.
Tuyên Tuyên, anh yêu em, xin em tha thứ cho anh.
…
Tuyên Tuyên, hôm nay anh đã nghĩ cách bồi thường cho Tống Kỳ. Chuyện anh hãi hại hắn lúc trước có thể xóa bỏ được không?
Tuyên Tuyên, hôm nay anh nhìn thấy một chiếc vòng cổ, thật sự đúng như là vì
em mà làm ra. Anh đã mua nó, khi nào em mới nguyện ý đeo nó đây?
…
Tuyên Tuyên, anh thật sự yêu em. Sắp không nhịn nổi nữa rồi, làm sao bây giờ? Đã lâu như thế em vẫn chưa chịu tha thứ cho anh, anh sắp điên rồi. Khi
đó cũng thế này, em cũng không để ý đến anh, anh mới có thể làm tổn
thương em, sao anh có thể nỡ làm em đau chứ? Thế giới của anh chỉ có em, chỉ có em thôi.
Tuyên Tuyên, hôm qua anh đã nằm mơ,