
như một thiên sứ. Hắn cúi đầu nỉ non,
không để bất kỳ ai nghe được tiếng hắn.
Tuyên Tuyên, em nhất định phải thuộc về anh, đời này em đừng nghĩ tránh được. Bất kỳ kẻ nào, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ cướp được em khỏi tay anh.
Người dám mơ ước đến em, anh sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã sinh ra
trên đời này.
Sau khi trở về thành phố, ngày ngày lại trôi qua. Muốn nói có gì khác thì
chính là Đỗ Mộ Ngôn càng chăm chỉ đi lại với Tần Tuyên Tuyên hơn. Mỗi
ngày hắn sẽ đón cô tan tầm, đưa cô về nhà, đôi khi sẽ lên nhà cô ngồi
chơi, tận lực biểu hiện tình yêu của mình với Tần Tuyên Tuyên.
Một tuần trôi qua thật nhanh, hôm nay trước khi lên lầu, Tần Tuyên Tuyên gọi Đỗ Mộ Ngôn lại.
“Em có lời muốn nói với anh.” Tần Tuyên Tuyên lắp bắp nói.
Đỗ Mộ Ngôn có thể đoán được cô muốn nói gì, chỉ ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của cô, nhỏ giọng nói: “Em nói đi, anh đang nghe đây.”
Tần Tuyên Tuyên muốn nói lại thôi, “Lần trước anh nói anh cho em một tuần để suy nghĩ…”
Một tuần này, Tần Tuyên Tuyên luôn lo lắng phải trả lời Đỗ Mộ Ngôn thế nào, nhưng mà bình thường cô rất chú ý, không để lộ phiền não ra ngoài mà
thôi. Một tuần thời gian tuy rằng quá ngắn nhưng cũng có thể miễn cưỡng
nghĩ ra một lý do. Cô vẫn cảm thấy họ bàn chuyện kết hôn lúc này là quá
sớm rồi.
“Anh đang nghe đây.” Đỗ Mộ Ngôn nói.
Dưới tầm mắt bao hàm ngàn vạn bao dung của hắn, Tần Tuyên Tuyên nhất thời
không thể nói ra miệng. Biểu hiện của hắn khiến cô chột dạ, làm cô cảm
thấy cứ từ chối hắn như thế thì thật sự hơi tàn nhẫn.
“Em…” Tần Tuyên Tuyên di chuyển tầm mắt, cuối cùng vẫn nói ra, “Rất xin lỗi,
em vẫn cảm thấy quá nhanh, em không thể đồng ý với lời cầu hôn của anh
được…”
Cô cảm giác bàn tay của mình bị Đỗ Mộ Ngôn nắm chặt, không khỏi dừng lại, dời tầm mắt.
Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn mang theo đau thương thản nhiên, đáy mắt ảm đạm làm người ta phải động lòng.
“Thật sự không thể đồng ý sao?” Hắn cúi đầu hỏi.
Tần Tuyên Tuyên ngẩn ra, sự kiên định trong lồng ngực như bong bóng thoát
hơi, nháy mắt đã khô quắt lại. Cô cố gắng cả tuần mới hạ được quyết tâm, ở trước mặt Đỗ Mộ Ngôn lại vì một câu của hắn mà làm nó dao động.
Đỗ Mộ Ngôn bỗng cúi đầu thở dài một tiếng, tay nắm chặt tay Tần Tuyên
Tuyên, giọng nói mang theo sự buồn đau, “Rất xin lỗi Tuyên Tuyên, anh
không nên ép em như thế.”
“Không…” Tần Tuyên Tuyên nỉ non một tiếng theo bản năng. Đỗ Mộ Ngôn không tức
giận mà ngược lại còn đổ sai lầm lên người hắn, điều này khiến lòng Tần
Tuyên Tuyên càng khó chịu hơn, cô càng lúc càng cảm thấy, không nhận lời cầu hôn là sai lầm của cô.
Đỗ Mộ Ngôn buông Tần Tuyên Tuyên ra, cúi đầu nhìn vào mắt cô dịu dàng nói: “Tuyên Tuyên, anh có thể hiểu được sự do dự của em… anh chưa tốt đến
mức vượt qua được sự do dự đó.”
“Mộ Ngôn…”
“Nếu em không đồng ý kết hôn ngay… vậy thì chúng ta đính hôn trước được không?” Ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn sáng quắc nói.
Tần Tuyên Tuyên ngẩn ngơ.
Đỗ Mộ Ngôn rũ mắt xuống, “Chúng ta đính hôn trước, em nói kết hôn lúc nào
thì chúng ta sẽ kết hôn lúc đó, như thế cũng không được sao?”
Đỗ Mộ Ngôn hết sức đè nén biểu cảm, khiến mình nhìn qua vô cùng đáng
thương. Thân là một thương nhân, hắn dĩ nhiên là đã xem qua vài bộ sách
nghiên cứu tâm lý con người, chẳng qua từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ lấy ra áp dụng mà thôi. Một chiêu này kết hợp với vẻ mặt, sau khi từ
chối một yêu cầu quan trọng, xuất phát từ tâm lý muốn bồi thường thì sẽ
hay đồng ý một yêu cầu nhỏ hơn. Hắn cũng biết hắn và Tần Tuyên Tuyên bên nhau thời gian quá ngắn, cô sẽ không thể đồng ý kết hôn với cô nhanh
như vậy được, liền lui một bước yêu cầu đính hôn, để cô mang cái danh
nghĩa vị hôn thê của hắn cũng tốt rồi.
Đính hôn?
Nghe được yêu cầu này của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên hơi thở ra nhẹ nhàng.
Chỉ là đính hôn thì hình như cũng không phải chuyện khó khăn đến vậy. Cô từ chối lời cầu hôn của Đỗ Mộ Ngôn, không phải không thích hắn mà là cô cần nhiều thời gian để giảm xóc làm quen hơn, nếu chỉ là đính hôn thì
quả thật là đã làm cô có càng nhiều cơ hội hiểu biết hắn hơn.
Sắc mặt Tần Tuyên Tuyên có xu hướng hòa hoãn dần, cô cúi đầu, đỏ mặt gật gật đầu.
Đỗ Mộ Ngôn bỗng dưng ôm chặt cô, vui mừng nhỏ giọng nói: “Tuyên Tuyên, cảm ơn em! Cảm ơn em!”
Tần Tuyên Tuyên ở trong lòng hắn cảm thấy xấu hổ quẫn bách, tâm trạng vốn tồi tệ mấy hôm nay cuối cùng cũng dịu xuống.
Sau một nụ hôn sâu nồng cháy, Đỗ Mộ Ngôn đưa Tần Tuyên Tuyên lên lầu, nhưng lần này cũng không ở lại lâu, chỉ tiễn cô vào cửa rồi vội vàng rời đi,
hắn phải nhanh chóng chuẩn bị.
Mà Tần Tuyên Tuyên thì sắc mặt đỏ hồng nói với Tần Quốc Đống và Đường Vi
chuyện mình đã nhận lời đính hôn với Tần Mộ Ngôn. Hai ông bà cảm thấy
đính hôn cũng tốt, đều đồng ý ủng hộ cô.
Sau đó, Đỗ Mộ Ngôn bắt đầu thường xuyên đi lại nhà Tần Tuyên Tuyên, cùng
bàn bạc với ba người nhà Tần Tuyên Tuyên về thời gian đính hôn cụ thể,
lo lắng chuẩn bị cho kịp, xem ngày tốt, kết hợp với lịch làm việc và tâm trạng nôn nóng của Đỗ Mộ Ngôn, thời gian đính hôn xác định vào ngày thứ bảy tuần sau.
Bởi vì còn chưa quá quen thuộc với đ