Cố Chấp

Cố Chấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324434

Bình chọn: 9.5.00/10/443 lượt.

thổ, đôi khi cô thật sự bị sự vô lại của Đỗ Mộ Ngôn đánh bại.

Thời gian không còn sớm, một đường tĩnh lặng, Đỗ Mộ Ngôn ôm Tần Tuyên Tuyên, bước chân vững vàng, đôi lúc có cảm giác như hắn đang ôm cô dâu đi vào

lễ đường vậy.

“Tuyên Tuyên…” Hắn khẽ gọi.

Tần Tuyên Tuyên không lên tiếng trả lời, chờ câu sau của hắn.

Đỗ Mộ Ngôn lại không nói nữa. Hắn biết, cho dù bây giờ hắn có cầu hôn lần nữa thì cô cũng sẽ không đồng ý.

Tần Tuyên Tuyên không chờ được câu nói phía sau của Đỗ Mộ Ngôn, lặng lẽ

ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy sườn mặt cứng rắn nghiêm nghị của hắn như mang

theo sự buồn đau nhàn nhạt.

Hơi thở cô cứng lại, không thể tưởng tượng nổi có chuyện gì sẽ khiến Đỗ Mộ

Ngôn phiền lòng thậm chí là đau buồn. Cô còn nghĩ rằng, hiện tại Đỗ Mộ

Ngôn đã không buồn đau vì bất cứ chuyện gì nữa. Mặc dù tiền không phải

vạn năng nhưng lại có thể dùng tiền mua được rất nhiều niềm vui. Cô

dường như cảm thấy, lí do Đỗ Mộ Ngôn đau buồn là vì cô.

Nhưng cô vẫn không rõ, cuối cùng cô có tài có đức gì mà có thể khiến hắn

khăng khăng một mực với cô như vậy, đem tất cả quy vào chữ vừa gặp đã

yêu có phải là quá lỗ mãng không?

Rất nhanh Tần Tuyên Tuyên liền bắt buộc mình không nghĩ vấn đề này nữa, tuy rằng đó chỉ là câu hỏi làm quá lên của cô, nhưng cô cũng biết cô nên

tin tưởng Đỗ Mộ Ngôn hơn. Đôi khi tình yêu không có nhiều lí do như vậy, ít nhất cô có thể cảm nhận sự chân thật từ Đỗ Mộ Ngôn, thế là đủ rồi.

Đỗ Mộ Ngôn vẫn ôm Tần Tuyên Tuyên đến tận chỗ để xe, nhảy xuống khỏi lòng

hắn, Tần Tuyên Tuyên cẩn thận nhìn cánh tay hắn, hỏi: “Có tê không?”

Đỗ Mộ Ngôn vốn định nói là không nhưng khi tầm mắt hắn dừng lại ở khuôn

mặt đầy lo lắng của cô thì lời nói khỏi miệng đã hoàn toàn thay đổi,

“Rất tê.”

Mặt Tần Tuyên Tuyên hơi áy náy, giây tiếp theo liền giận dữ nói: “Đã bảo anh buông em xuống để em tự đi rồi mà không nghe!”

“Là anh không tốt.” Đỗ Mộ Ngôn bình tĩnh nhận sai.

Tần Tuyên Tuyên sao có thể giận được? Cô mở cửa xe đẩy mạnh Đỗ Mộ Ngôn vào, bản thân tự ngồi vào ghế lái phụ, kéo tay hắn qua, “Đưa tay đây em xoa

cho anh một chút.”

Đỗ Mộ Ngôn tựa lưng vào ghế ngồi, khóe miệng cong lên nhìn Tần Tuyên Tuyên đang chăm chú xoa cánh tay cho hắn. Ánh mắt hắn chuyên chú đến vậy, cảm thấy Tuyên Tuyên là cô gái xinh đẹp nhất thế gian này, không ai có thể

có được dù chỉ một nửa phong thái của cô. Hắn may mắn cỡ nào mới có thể

gặp được cô chứ.

Tần Tuyên Tuyên xoa bóp xong một bên cánh tay cho Đỗ Mộ Ngôn, còn ngẩng đầu hỏi: “Cảm giác tốt hơn không?”

Đỗ Mộ Ngôn gật gật đầu.

Tần Tuyên Tuyên bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn khiến mặt đỏ tai hồng, cúi thấp đầu nói: “Đổi tay kia.”

Đỗ Mộ Ngôn ngoan ngoãn nghiêng người đổi cánh tay kia sang.

“Tốt rồi.”

Chờ đến khi Tần Tuyên Tuyên xoa bóp xong hai cánh tay của hắn, hắn mới tỉnh lại từ trong mộng, cảm thấy dường như cánh tay vẫn lưu lại độ ấm từ

ngón tay cô, một mảnh tê dại.

“Tuyên Tuyên.” Đỗ Mộ Ngôn nhìn Tần Tuyên Tuyên, cúi đầu hô lên một tiếng.

“Chuyện gì?” Tần Tuyên Tuyên nghi ngờ hỏi.

“Tuyên Tuyên.” Đỗ Mộ Ngôn lại gọi nhỏ.

“Cuối cùng là có chuyện gì?”

“Anh thật sự rất vui, khi anh gọi tên em, em đang bên anh.” Khóe miệng Đỗ Mộ Ngôn cong lên, nhưng suy nghĩ như bay đến nơi xa xôi nào đó.

“Đỗ Mộ Ngôn, anh sao thế?” Lòng Tần Tuyên Tuyên nhảy lên, cô cảm thấy Đỗ Mộ Ngôn bây giờ thật kỳ lạ.

Tần Tuyên Tuyên đè nén cảm giác quái dị trong lòng, mày khẽ nhíu, “Đỗ Mộ

Ngôn, cuối cùng anh sao vậy?” Không phải bị đồng chí cảnh sát lúc nãy

dọa sợ rồi chứ?

Đỗ Mộ Ngôn không trả lời, chỉ chậm rãi ghé người sang, đôi môi nhẹ nhàng

hôn lên môi cô một chút, đụng vào thật nhanh, cẩn thận dịu dàng khẽ liếm làn môi cô.

Nụ hôn này, toàn bộ là sự dịu dàng lưu luyến.

Ban đầu, Tần Tuyên Tuyên cực kỳ kinh ngạc nhìn Đỗ Mộ Ngôn, trong mắt hắn là rất nhiều cảm xúc mà cô không hiểu nổi, nhất thời cô nhìn đến ngây

người. Thật lâu sau, cô nâng hai tay lên, ôm cổ hắn, đôi mắt nhắm

nghiền.

Cô không hiểu mạch nước ngầm mãnh liệt trong đáy mắt hắn, nhưng có một chút cô vẫn hiểu vô cùng rõ ràng.

Hắn yêu cô, rất yêu, rất yêu, so với tưởng tượng của cô thì càng yêu hơn.

------***------

Lần đầu tiên Đỗ Mộ Ngôn nhìn thấy Tần Tuyên Tuyên, là một lần ngoài ý muốn.

Một ngày nào đó, hắn từ bên ngoài trở về Minh Khải, đi qua lầu hai thuận

đường tìm người phụ trách có chút việc, đúng lúc người phụ trách đó đi

toilet, hắn đứng đợi ở văn phòng. Nhìn xuyên thấu qua cánh cửa sổ văn

phòng đúng là đường cái, mà xa hơn một chút, là con đường hoa nhỏ bên

cạnh tòa nhà Thiên Vũ, bên trong có một đình che nắng. Hiện tại đúng là

giờ nghỉ trưa, có một đôi tình nhân nhỏ đang cùng ăn cơm trưa ở đình che nắng.

Vỗn Đỗ Mộ Ngôn chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, nhưng khi hắn thấy nụ cười

ngọt ngào tỏa sáng trên gương mặt cô gái kia thì ánh mắt hắn như bị hút

vào cô, không thể rời đi.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tần Tuyên Tuyên, cũng là lần đầu tiên, ánh mắt bị một nụ cười hút chặt.

Mười bảy tuổi Đỗ Mộ Ngôn rời khỏi gia đình, hắn không có bằng cấp, loại việc gì cũng đã làm qua, nhận hết sự lạnh lùng,


80s toys - Atari. I still have