
lâu chứ? Tiến độ có cần nhanh như thế không?
Nhưng từ chỗ Tần Tuyên Tuyên biết được tin cô không nhận lời cầu hôn thì
Phương Phán Phán thật sự ngây dại hoàn toàn. Gả cho Đỗ Mộ Ngôn là chuyện mà bao nhiêu người phụ nữ tha thiết ước mơ, cuối cùng thì có phải Tần
Tuyên Tuyên hỏng não rồi hay không mà lại từ chối lời cầu hôn của Đỗ Mộ
Ngôn chứ?
Tần Tuyên Tuyên cũng không nói nhiều với Phương Phán Phán, chỉ nói là hay
người quen nhau chưa lâu, cô còn cần thời gian tìm hiểu Đỗ Mộ Ngôn. Nói
xong, Tần Tuyên Tuyên cũng hiểu được đúng thế, cô hẹn hò với Đỗ Mộ Ngôn
càng lâu thì càng biết thêm nhiều chuyện về hắn. Với cô mà nói thì kết
hôn là chuyện cả đời, sao có thể coi như trò đùa được?
Đối với điều này, Phương Phán Phán cũng hiểu, hai người nói chuyện thêm một chút mới gác điện thoại.
Lúc trước Tần Tuyên Tuyên không đến công ty làm thủ tục nghỉ việc ngay là
sợ bị Đỗ Mộ Ngôn chặn lại, bây giờ hai người đã hòa giải nên cô quyết
định đến công ty làm thủ tục sớm một chút, sau đó đến công ty mới báo
danh.
Vì bài viết về chuyện cầu hôn nên lúc Tần Tuyên Tuyên đến Tụ Mỹ bị rất
nhiều người nhìn ngó chỉ trỏ, cô cũng không để ý, làm xong thủ tục liền
rời khỏi Tụ Mỹ, lúc vào thanh máy, cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng sau
này cô không cần sợ người ta dựa vào quan hệ của cô với Đỗ Mộ Ngôn mà
nắm mũi dắt đi nữa.
Tần Tuyên Tuyên đã nghĩ xong xuôi cả rồi, đến công ty mới làm việc, cô sẽ
nói Đỗ Mộ Ngôn tận lúc không xuất hiện trước mặt đồng nghiệp của cô.
Công ty mới của Tần Tuyên Tuyên tên là thời đại mới, cửa nhỏ hơn cửa Tụ Mỹ
một chút, nhưng vị trí công ty cũng không kém, chỉ cách Tụ Mỹ hai dãy
phố. Chiều hôm đó, Tần Tuyên Tuyên đến báo danh, hôm sau chính thức đi
làm.
Tối đến, Đỗ Mộ Ngôn mời Tần Tuyên Tuyên ăn cơm, biết cô đã tìm được công
việc mới, hơn nữa hôm sau phải đi làm ngay thì hắn cũng hơi mất vui.
“Sao thế?” Cảm xúc của hắn biểu hiện quá rõ ràng, Tần Tuyên Tuyên muốn giả vờ không thấy cũng không được.
Giờ phút này hai người ngồi cạnh nhau ở một bàn ăn trong nhà hàng, Đỗ Mộ
Ngôn nâng tay Tần Tuyên Tuyên lên, đặt ở bên môi dịu dàng hôn hai cái
rồi nâng mí mắt nhìn cô, “Cho nên, giữa trưa em không thể ăn cơm với anh sao?”
Trước mắt hắn như có một tầng bóng ma mông lung, gương mặt nghiêm túc tràn
đầy vẻ ảm đạm và thất vọng, trong giọng nói lộ ra sự quyến luyến đủ để
trái tim bất kỳ người phụ nữ nào cũng phải đập thình thịch.
Tần Tuyên Tuyên muốn rút tay về nhưng lại bị Đỗ Mộ Ngôn nắm thật chặt, cô
dời tầm mắt nhỏ giọng nói: “Em có nói thế đâu, dù sao chỉ cách hai con
phố, em đến tìm anh cũng không xa lắm.”
“Anh thương em thôi mà.” Bàn tay nắm chặt tay Tần Tuyên Tuyên thoáng dùng
sức, kéo cô ôm vào lòng, từ từ nhắm hai mắt hít sâu một hơi, mùi hương
bay vào trong mũi khiến tim hắn đập nhanh dần lên.
“Quãng đường chỉ cần 10 phút mà thôi.” Tần Tuyên Tuyên dán nửa mặt vào ngực
hắn, nghe trái tim hắn đập thình thịch, khóe miệng lộ ra nụ cười thật
tươi. Lúc chọn công ty mới, cô cũng nghĩ đến khoảng cách giữa Minh Khải
và công ty mới nên mới chọn nơi đó.
“Anh đến đón em.” Đỗ Mộ Ngôn nói.
Tần Tuyên Tuyên lấy ngón tay chọc chọc ngực hắn, khó chịu nói: “Em có phải trẻ con đâu.”
Hơi thở của Đỗ Mộ Ngôn dồn dập lên, bắt được bàn tay đang làm loạn của cô, “Anh không muốn em vất vả.”
Tần Tuyên Tuyên không muốn công việc mới của cô bị xáo trộn, ngửa đầu nhìn Đỗ Mộ Ngôn nói: “Dù sao thì cũng không cho anh đến!”
“Được rồi.” Đỗ Mộ Ngôn thuận thế cúi đầu, hôn lên môi cô.
Lúc che dấu đôi môi bị hôn đến sưng đỏ rời khỏi nhà hàng, Tần Tuyên Tuyên
tổng kết: lúc tranh chấp với Đỗ Mộ Ngôn, chỉ cần dùng mỹ nhân kế, quá
nửa là hắn sẽ phải đồng ý.
“Trước khi về, anh đưa em đến một nơi.” Sau khi lên xe, Đỗ Mộ Ngôn nói.
Tần Tuyên Tuyên nghi ngờ hỏi, “Nơi nào?”
“Giữ bí mật đã.” Đỗ Mộ Ngôn thần bí cười, sau đó khởi động xe.
Thần bí thế, cuối cùng là đi đâu?
Nhất thời Tần Tuyên Tuyên không đoán được, liền quyết định giữ tâm trạng chờ mong, không hỏi thêm nữa.
Rất nhanh xe đã xuyên qua dòng xe cộ ban đêm, dừng lại ở một nơi yên tĩnh.
“Công viên Ngọc Sơn?” Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc nói.
“Anh nghe chú và dì nói, trước đây em thích nhất nơi này.” Đỗ Mộ Ngôn đỗ xe cẩn thận.
Tần Tuyên Tuyên nhảy xuống xe, gương mặt không tự giác vẽ lên nụ cười sáng lạn.
Công viên Ngọc Sơn là công viên gần nhà cô nhất, trước đây cô rất hay tới nơi này chơi, nhưng lớn lên rồi thì lại ít tới.
Tần Tuyên Tuyên dùng ánh mắt đầy hoài niệm nhìn quanh bốn phía, trong đầu
nhớ lại những ký ức đẹp đã qua. Nơi này vẫn giống như trong trí nhớ của
cô, hình như vẫn chưa thay đổi nhiều lắm, vẫn là nơi xinh đẹp yên tĩnh
như vậy.
“Thật tiếc khi quá khứ em đã trải qua không có anh.” Đỗ Mộ Ngôn nắm tay Tần
Tuyên Tuyên, kéo cô đi về phía trước, “Nhưng hiện tại và tương lai của
em, anh hy vọng sẽ luôn có sự tồn tại của anh.”
Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc nhìn sườn mặt của Đỗ Mộ Ngôn, một lúc sau mới gục đầu xuống, khẽ nói: “Được.”
Cô cảm thấy Đỗ Mộ Ngôn thật sự rất đáng ghét, luôn nói những lời khiến cô
cảm động, ông trời cho hắn nh