
ại được nam một viên đá trứng chim câu,
khiến trái trứng chim câu bé xíu của cô làm sao chịu đựng nổi?
Đỗ Lôi Ty vội vàng rụt chân lại, nhưng lập tức bị túm
chặt ngay.
“Đừng động đậy!” Liêm Tuấn nhìn cô vẻ không vui, sau
đó lại cúi đầu nhìn kỹ vết thương của cô.
Sếp tổng đại nhân đã nói thế rồi, Đỗ Lôi Ty chỉ còn
nước cắt đứt ý nghĩ rụt chân về, ngơ ngẩn nhìn Liêm Tuấn nắm chặt chân trong
tay, những ngón chân đỏ hồng hơi run run, lộ rõ vẻ nhấp nhổm bất an của chủ
nhân chúng.
Chân cô bị nhốt trong đôi giày cao gót chật chội cả
buổi tối, nên những ngón chân đã nổi những vết phồng rộp, chắc là bốc mùi lắm…
Mất mặt quá! Nghĩ thế, Đỗ Lôi Ty chỉ thấy hơi nóng rát bỏng lan thẳng từ ngón
chân lên tận đỉnh đầu, cả người như đang bốc lửa
Bỗng nhiên, Liêm Tuấn ngẩng lên, có vẻ không vui: “Sau
này không được mang giày cao gót.”
Đại não của Đỗ Lôi Ty vẫn đang trong trạng thái đứng
máy, cô “dạ” bừa một tiếng.
Thấy dáng vẻ cô thất thần như thế, Liêm Tuấn có vẻ bất
lực. Cô bé này làm việc gì cũng thiếu suy nghĩ ấy, tự dưng lại bị trẹo chân,
cũng chẳng hiểu hai mươi mấy năm nay sống sót kiểu gì nữa.
Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng rốt cuộc vẫn không nhẫn
tâm, anh cởi áo thể thao trên người, đắp lên đùi cô, “Sau này cũng đừng mặc váy
ngắn thế này nữa.”
Đỗ Lôi Ty “ồ” một tiếng, bỗng cảm thấy kỳ quặc: Chiếc
váy này của cô đã dài tới đầu gối mà còn ngắn sao? Thế váy mà bọn Thôi Vũ Chi
mặc lúc nãy há chẳng phải là quần lót? Cô khẽ làu bàu: “Váy của em rõ ràng là
dài nhất trong tất cả…”
Giọng nói rất nhỏ của Liêm Tuấn nhưng cô vẫn nghe
thấy: “Chân của em cũng ngắn nhất trong tất cả.”
“….” Khóe môi Đỗ Lôi Ty giật giật.
“Sao, anh nói sai à?”
“….”
Khoảnh khắc ấy, cô bỗng hiểu, thì ra lúc ở bên sếp
tổng đại nhân ngoài phải có một mắt c khỏe mạnh ra, thì còn phải có một trái
tim khỏe mạnh hơn, nếu không thì rất có khả năng sẽ tức đến nôn ra máu. T^T
*
* *
Bị sếp tổng đả kích như vậy, Đỗ Lôi Ty tuy tức tối
nhưng cơn đau ở chân cũng quên đi nhiều rồi, không lâu sau, lão Phương cũng lái
xe đến đón.
Liêm Tuấn bế cô vào trong xe, dặn lão Phương: “Đến
bệnh viện gần nhất!”
Lúc này, Đỗ Lôi Ty đã thấy mắt cá chân không đau nhiều
nữa: “Đâu cần phiền phúc như thế chứ? Chẳng qua là trẹo chân thôi mà, nghỉ ngơi
vài ngày là được…”
Cô chưa nói xong, Liêm Tuấn đã cắt ngang: “Sao em biết
là trẹo chân, nếu là gãy xương thì sao?”
Đỗ Lôi Ty giật giật khóe môi: “Không… không nghiêm
trọng thế chứ?”
Thực tế là, đúng là nghiêm trọng!
Khi bác sĩ khoa Xương cầm phim X-quang, chỉ lên một
chỗ nứt, nói ngắn gọn: “Nứt xương, bó bột.”, thì Đỗ Lôi Ty ú ớ.
“Thực ra cháu chỉ trẹo chân một chút xíu thôi mà! Chỉ
một chút xíu thế này thôi…” Cô định khuyên bác sĩ bỏ bước bó bột đi, ra sức
dùng ngón tay trỏ ra hiệu.
Thế là bà bác sĩ cũng giơ ngón tay trỏ ra vẽ: “Thực ra
cô chỉ t một đường nhỏ mà thôi, chỉ một chút xíu thế này thôi…”
“Bác sĩ, không phải cháu đang đùa với bác sĩ đâu!” Đỗ
Lôi Ty khóc lóc, “Bác sĩ đừng bó bột cho cháu, phiền toái lắm. Cháu còn phải đi
làm…” Bà có biết không đi một ngày thì bị trừ bao nhiêu tiền không?
“Tôi cũng không đùa với cô!” Bà bác sĩ tỏ ra nghiêm túc,
“Cô không biết nếu nứt xương mà không nghỉ ngơi thì rất có khả năng sẽ bị thọt
không?”
“Nhưng…”
Đỗ Lôi Ty còn định kháng cự thì sếp tổng đứng cạnh đã
hạ lệnh: “Bó bột!”
Và thế là, Đỗ Lôi Ty mang đôi giày cao gót ra khỏi
nhà, lại mang “giày thạch cao” một bên chân về nhà,
tình huống đó khỏi phải nói là thê thảm đến mức nào!
Thế nhưng, chuyện thê thảm hơn vẫn còn.
Do phải bó bột nên Đỗ Lôi Ty bỗng thăng cấp thành
người tàn tật, ngay cả tắm rửa cũng phải nhờ đến thím Ngô giúp đỡ.
Thế thì thôi, mà buồn bực nhất là, sếp tổng đại nhân
tối nào cũng lấy cớ là không yên tâm cô, cứ bắt ép lôi cô về phòng anh ngủ.
Không hiểu vì sao mà Đỗ Lôi Ty bỗng có cảm giác vào rồi thì sẽ không bao giờ
trở ra nữa.
Lần đầu chung phòng khi cách ly, Đỗ Lôi Ty căng thẳng
vô cùng, sau khi bứt rứt trong phòng một lúc, cô quyết định trước khi sếp tổng
tắm xong trở ra sẽ trùm chăn
Vừa nằm xuống thì tiếng nước róc rách trong phòng tắm
ngưng bặt, sau đó đèn phòng bỗng sáng lên, một lúc sau, Đỗ Lôi Ty cảm thấy rõ
ràng một bên giường hơi lún xuống.
Sau đó, đèn tắt.
Nhịp tim bất giác đập nhanh hơn vài nhịp, hơi thở cũng
gấp gáp.
Phòng lặng phắt, cô dỏng tai lên nghe động tĩnh bên
cạnh, sếp tổng dường như cũng không muốn làm gì, cứ ngủ một cách an phận, không
lâu sau đã nghe thấy hơi thở đều đều vang lên.
“Phù…” Đỗ Lôi Ty thầm thở phào trong lòng, hổ thẹn vì
nội tâm không trong sáng của mình, cũng may bây giờ cô cũng là người tàn tật,
sếp tổng dù có ăn tạp mấy thì chắc cũng không hạ thủ cô đâu.
Nghĩ thế, cô yên tâm hẳn, nhúc nhích cơ thể gồng cứng
vì căng thẳng.
Trong tích tắc đó, một cánh tay choàng quanh eo cô,
sau đó hơi vận sức, kéo cả người cô vào một vòng tay ấm áp.
“Đừng vờ ngủ nữa.” Một giọng nói trầm trầm và hơi thở
giễu cợt vang lên bên tai cô, hơi thở phả vào tai, ngứa ngứa.
Toàn thân như bị điện giật, cơ thể cô cứng đờ lạ