
có thể phóng điện đấy!”
“Ừ! Sao
anh ấy không nói chuyện với mình nhỉ? Tiếc quá…”
“Tiểu
Đỗ, cậu may mắn thật! Còn được nói chuyện với Tổng giám đốc nữa…”
“…”
Thế
nhưng những lời bàn tán đó không lọt vào tai Đỗ Lôi Ty, văng vẳng trong đầu chỉ
có bốn chữ - cảm! tưởng! dùng! Thử!
Trời
cao ơi, đất dày ơi, cô phải tìm ai dùng thử bây giờ???
Đỗ Lôi
Ty lớn thế này rồi, lần đầu hiểu một cách sâu sắc thế nào là “họa từ mồm mà
ra”…
Đến tận
lúc tan sở, cô vẫn khổ sở khôn nguôi vì chuyện cảm tưởng dùng thử. Ai bảo xếp
tổng đại nhân bứách người khác như thế, hại cô nhất thời không chịu đựng nổi,
bây giờ muốn hối hận cũng không kịp.
Đó là
dùng thử bao cao su mà! Có phải mỹ phẩm trang điểm, bôi bừa lên mặt là được
đâu. Chẳng lẽ bắt cô tìm người dùng thử thật sao?
Nghĩ
đến đó, Đỗ Lôi Ty chỉ muốn đập đầu vào quầy bán bao cao su chết đi cho rồi.
Haizzz,
sự đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi!
Khi Đỗ
Lôi Ty lê bước nặng nề ra khỏi cửa công ty… Chu Đại Phú
bỗng chạy đến chào tạm biệt cô: “Tiểu Đỗ, đi đường cẩn thận, nhớ buổi tối dùng
thử đấy nhé!”
Cô
loạng choạng, suýt tí thì ngã sóng soài trước cổng.
Giám
đốc Chu à, chú
có thể nào đừng làm cháu kinh hãi thế không?
Chẳng
mấy chốc, lão Dư đã ra mở cửa cho cô.
Thấy
lão Dư, Đỗ Lôi Ty định thăm dò kẻ địch: “Chú à, sếp tổng về chưa ạ?”
“Báo
cáo phu nhân, Tổng giám đốc vừa về, bây giờ ở phòng ăn đợi phu nhân dùng bữa.”
“Thế…
sếp tổng có nói gì không?”
“Báo
cáo phu nhân, Tổng giám đốc sau khi trở về không nói gì cả
Toi
rồi! Đỗ Lôi Ty sợ hãi, sếp tổng đã bị cô làm cho tức đến nỗi không nói được gì
rồi.
“Vậy
tâm trạng sếp tổng… có vẻ thế nào?”
“Báo
cáo phu nhân, tâm trạng sếp tổng có vẻ không được tốt lắm…”
Lúc này, trong đầu cô chỉ xoay vòng ba chữ - chết!
chắc! rồi!
Có lẽ ngày mai tin “hot” ngay trang đầu của báo sẽ là
“Cô gái nghèo khổ rơi vào nhà giàu”, “Tổng giám đốc giận dữ giáo huấn vợ
mình!”, hoặc là “Câu chuyện ẩn giấu sau cánh cửa của nhà giàu”, hoặc là “Hôn
nhân bất bình đẳng làm tổn thương ai?”…
Đúng lúc Đỗ Lôi Ty đang suy nghĩ lung tung thì cô bỗng
ngạc nhiên phát hiện ra, sự việc không phát triển theo hướng cô nghĩ. Khi cô
gục đầu bước vào, chuẩn bị sẵn tinh thần bị sếp tổng đại nhân lột da ăn thịt,
thì sếp tổng không mắng cô càng không đánh cô, nhưng anh lại làm một chuyện quá
đáng hơn hơn thế!
Sếp tổng phớt lờ cô!!!
Nhớ lại thì, tâm lý này cũng giống hệt lúc nhỏ làm
sai, hy vọng bố mẹ mắng một trận vậy. Đỗ Lôi Ty đành thừa nhận rằng lần này cô
không nói gì với sếp tổng, tự quyết định đi làm, cũng không nghe lời sếp tổng
đến bệnh viện thăm lão phu nhân, quả thực là hơi quá đáng.
Nhưng sếp tổng cũng không cần phải làm khó cô giữa
chốn đông người chứ?
Làm khó cô thì thôi, anh lại còn dùng chiến thuật im
lặng, chiến trạnh lạnh với cô!
Cảm giác khổ mà không nói được, lơ lửng giữa không
trung ấy thực tồi tệ. Vì thế, Đỗ Lôi Ty thậm chí cả buổi tối cũng không ăn mấy
đã buồn bã trở về phòng.
Về phòng rồi, cô vẫn nhấp nhổm không yên.
Sếp tổng rốt cuộc có ý gì? Buổi sáng ép cô phải phát
biểu cảm tưởng dùng thử gì đó, bây giờ lại mặc kệ cô, chẳng lẽ đó là sự yên
tĩnh trước cơn bão trong truyền thuyết? Tiếp đó, rất có khả năng sẽ xảy ra một
loạt những hành vi trả thù thê thảm vô nhận đạo…
Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty cũng khiếp vía.
Tính cách có thù tất báo của sếp tổng là rõ ràng, bây
giờ không trả thù không có nghĩa là sau này cũng không, cũng giống như cho vay
nặng lãi, chỉ có thể lãi mẹ đẻ lãi con, càng lúc càng nhiều, sau cùng ăn tươi
nuốt sống người ta!
Trời ơi! Cô không muốn hồng nhan bạc mệnh như thế đâu!
Dưới sự kích thích của những suy nghĩ khủng bố khiếp
đảm kia, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã ra quyết định to gan, cô phải – khai thật được
hưởng khoan hồng, kháng cự bị trừng phạt nghiêm – với sếp tổng đại nhân!
Sớm chết thì sớm siêu sinh, cũng còn hơn là tự mình hù
dọa mình, cuối cùng sếp tổng chưa động thủ mà cô đã hương khói nghi ngút rồi.
Sau khi quyết định khai thật, Đỗ Lôi Ty lên trang
baidu1 tra xem
các bước xin lỗi thế nào.
Bai thần nói là, xin lỗi phải có bốn bước:
Bước một, thừa nhận sai lầm, như: “Xin lỗi, em đã sai
rồi.”
Bước hai, thấu hiểu sự tổn thương đã gây ra cho đối
phương, như: “Em đã không nên xxxx, em làm thế khiến anh xxxxx.”
Bước ba, quan trọng nhất, nịnh nọt tâng bốc đối
phương, như: “Xin anh đại nhân không trách tiểu nhân, tha cho em lần này nhé!”
Cuối cùng còn một điểm chú ý là, lúc xin lỗi thái độ
phải thành khẩn, phải cho đối phương cảm thấy lời xin lỗi của bạn là phát ra tự
đáy lòng, chứ không phải đang lừa gạt tình cảm của anh ấy.
Hiểu rõ bốn bước trên, Đỗ Lôi Ty tự tin bước ra khỏi
phòng, đến trước cửa phòng kế bên của sếp tổng.
Cửa khép hờ, ánh đèn lọt ra ngoài khe cửa.
“Cộc cộc cộc…” Cô khẽ gõ.
Trong phòng không động tĩnh, đúng lúc cô định gõ cửa
thì cửa mở ra, sau đó là bóng dáng cao lớn của sếp tổng xuất hiện trước mắt cô.
Anh vẫn mặc áo sơ mi lúc nãy, nút áo đã cởi hết, lộ ra
vòm ngực khỏe mạnh săn chắc bên trong.