
gật đầu, nhìn anh đứng lên đi vào phòng tắm. Chờ một chút nên làm
cái gì bây giờ? Có thể mời anh đi trở về sao? Hay là cô đi ra ngoài tắm mưa, cô
cảm thấy trong lòng rất buồn, toàn thân nóng quá.
Reng! Reng!
Tiếng điện thoại vang lên vào lúc này, Kha Trúc An cầm lấy điện thoại bàn và
điện thoại di động của mình, lại cũng không phải nơi phát ra phát ra âm thanh,
cuối cùng cô lại tìm được ở áo khoác chồng trước, trong túi có một cái di động
đang rung mãnh liệt.
Có thể là điện thoại khẩn cấp gì hay không? Cô do dự vài giây, rốt cục nhận
điện. “Alo, thật ngại, hiện tại Chu tiên sinh không tiện nghe điện thoại, xin
hỏi ngài là vị nào?”
“A, tôi là Diêu thư ký.” Thanh âm của Diêu thư ký vừa mừng vừa sợ.
Nha nha, làm sao có thể khéo như vậy? Cái này... cô nhảy xuống eo biển Đài Loan
cũng rửa không sạch. “Ách... Anh ấy đang ở trong toilet, anh có muốn chút nữa
gọi lại hay không?” Nói những lời này lại gây hiểu lầm rất lớn.
“Kỳ thật không có chuyện gì quan trọng, ngày mai tôi lại liên lạc với tổng giám
đốc, đa tạ phu nhân!”
“Tôi mới không phải...” Phu nhân gì ah?
“Không quấy rầy hai người nữa, thật sự có lỗi, làm ơn tiếp tục.” Diêu thư ký
quyết định thật nhanh, lập tức cắt đứt điện thoại, cho dù có xảy ra chuyện gì,
cũng không quan trọng bằng tổng giám đốc và phu nhân ân ái.
Kha Trúc An nhìn không thấy đối phương, nhưng có thể tưởng tượng biểu tình cười
trộm của Diêu thư ký, nói không chừng anh ta nghĩ rằng bọn họ - chồng trước vợ
trước này, đang làm hoạt động ôn cũ biết mới gì, thực xấu hổ!
Đang chuẩn bị tắt di động, cô lại phát hiện một chuyện không thể tin được, trên
màn hình di động lại là ảnh chụp của cô, hơn nữa mới được chụp gần đây, bởi vì
bộ quần áo này cô mua tháng trước… Xuất phát từ kinh ngạc và tò mò, cô mở hộp
thư khác trong di động ra, nhìn thấy toàn bộ đều là ảnh chụp của cô, bao gồm bộ
dáng cô ra cửa đi làm, tan ca về nhà, mua đồ ở siêu thị, anh làm sao chụp được?
Chẳng lẽ anh theo dõi cô?
Chu Thế Hiên ra khỏi toilet, anh vừa rửa mặt, tóc trên trán còn hơi ẩm ướt, vừa
thấy hành động của cô liền kinh hoảng kêu to. “Em làm sao có thể nhìn lén điện
thoại của anh?”
“Anh làm sao có thể chụp ảnh của tôi?” Làm cướp trước mà còn hô người ta ăn
cướp, người đàn ông này thật là cướp nha.
“Là em nhìn lén trước!”
“Là anh chụp ảnh trước!” Hai người tranh luận vấn đề gà có trước hay là trứng
có trước, không có chút ý nghĩa nào nhưng lại không dừng được, cô liền nhắc tới
nợ cũ năm xưa. “Trước kia anh cũng xem lén điện thoại của tôi mà.”
“Đó là bởi vì anh muốn tìm kiếm người mất của, phải tra ra tư liệu.” Anh nhún
nhún vai, không hề có vẻ xấu hổ.
“Tôi là bởi vì phải giúp anh nghe điện thoại, tôi sợ anh đánh mất một vụ mua
bán lớn nào đó.”
“Em thật là một chút cũng không thay đổi, thích đấu võ mồm với anh!” Nói thật,
loại cảm giác ầm ỹ này thật tốt, anh đã sớm chịu đủ dối trá lễ phép, nghĩ cái
gì thì nói ra, không cần lại đoán đến đoán đi.
“Anh mới là hoàn toàn không thay đổi, chỉ biết già mồm át lẽ phải!”
“Cho nên? Em muốn thế nào?”
“Xoá hết ảnh chụp của tôi, cứ như vậy đi.” Anh không nên tiếp tục lưu luyến cô,
cuộc sống của cả hai đều phải đi lên phía trước, cô là muốn tốt cho anh.
“Làm không được.” Anh phí bao nhiêu tâm tư mới làm ra ‘Tuyển tập tinh hoa của
vợ trước’, sao có thể nói xoá thì xoá?
“Vì sao làm không được? Anh xâm phạm quyền riêng tư của tôi, căn bản anh không
nên chụp ảnh tôi, nếu tôi lấy những ảnh chụp đó làm chứng cớ, tôi có thể kiện
anh!”
Cô giống một luật sư khí thế bức người, bị buộc tới cực điểm anh lại bùng nổ
giống như núi lửa. “Anh nói làm không được chính là làm không được, bởi vì anh
vẫn yêu em, như vậy thì sao? Vừa lòng sao?”
Anh thừa nhận anh quả thật theo dõi cô, có khi ở cửa công ty cô, có khi ở cửa
nhà cô, nhưng anh chỉ muốn nhìn cô một cái, anh tự nhận đã cực kỳ khắc chế, nếu
muốn nói anh có bệnh cũng không sao, người đang yêu có ai là bình thường?
Cô kinh ngạc đến nói không ra lời, làm sao anh có thể còn yêu cô? Cho dù đây là
lời thực lòng của anh, anh cũng không nên ngốc đến mức nói ra.
Bên trong lặng im hồi lâu, cô mới mở miệng nhắc nhở anh. “Anh đã nói đây là
diễn, không thể diễn giả làm thật.”
“Hiện trường không có người xem, anh và em cũng không cần diễn trò.”
“Nhưng... Chúng ta đã ly hôn.” Sự thật này anh cũng không thể phủ nhận rồi?
“Ly hôn thì như thế nào? Có ai quy định chồng trước không thể yêu vợ trước? Anh
yêu em rốt cuộc xúc phạm điều nào trong pháp luật? Em nói đi!” Anh chính là
người như thế, tốt nhất hiện tại cô phải rõ ràng, anh chính là loại đàn ông
khăng khăng một mực lại u mê không tỉnh ngộ này, tính cô bất hạnh hay hạnh phúc
đây, cố tình gặp được anh.
Quái, anh dựa vào cái gì mà phát hỏa? Cô mới là người bị hại nha! “Anh rống to
kêu to với tôi làm cái gì? Anh muốn yêu ai thì cứ yêu, đó là chuyện của anh,
không liên quan đến tôi!”
“Anh mới không có rống to kêu to, anh chỉ muốn... anh chỉ muốn...” Dáng vẻ kiêu
ngạo tăng vọt bỗng nhiên bị tắt, chuyển thành nhiệt tình không thể đè nén