
.
Thực ra tôi cũng không nhẫn tâm, chỉ vì nghĩ tới hai đứa con. Nhưng quan hệ giữa chúng tôi đã vỡ nát. Từ khi anh đánh tôi, tôi chuyển từ buồng
ngủ ra phòng khách, không nói với anh một câu thậm chí không thèm nhìn.
Có lúc, tôi cũng thấy rất đau lòng. Một cuộc hôn nhân đang đẹp đẽ là vậy bỗng dưng phát triển tới bước này. Nhưng tôi không thể tha thứ cho
chồng. Mặc dù tôi đã làm những việc có lỗi với anh, nhưng lẽ nào có thể
trách riêng tôi?
Cuộc sống của tôi giờ nay biến thành một mớ rối bời. Chồng tôi cũng vậy. Hai đứa con lại càng không còn thấy nụ cười.
Tôi không biết cuộc sống sau này của tôi sẽ tiếp tục ra sao. Tôi tuyệt
vọng quá, thực sự không nhìn thấy tia hy vọng nào.
A Lệ càng
khóc càng thảm thiết. Ánh mắt cô ngập tràn s ự phẫn nộ và tuyệt vọng. Cô nói lúc đó rất căm hận mạng. Internet đã huỷ hoại gia đình hạnh phúc ấm êm của cô. Nhưng rồi cô lại cười, nói rằng những ngày tháng đó thực sự
cũng không đến nỗi tệ. Sau đó cô sống tự do hơn so với trước, muốn làm
gì thì làm. Chồng cô cũng không can thiệp vào cuộc sống của cô. Dường
như mọi người đã trở thành bạn đồng hành.
Cuộc sống của tôi
không thể nói là không chút ý nghĩa. Hai đứa con tôi tất nhiên vẫn rất
quan trọng. Tôi vẫn chăm sóc chúng chu đáo như trước, vẫn làm mọi việc
nội trợ, quan tâm tới việc học của chúng. Chỉ có điều không hỏi han gì
về chồng tôi. Không những thế, sau đó, các tối anh ấy cũng thường không
về nhà. Không biết anh ấy có ai khác ở ngoài không. Tôi không quan tâm.
Cả hai đều chẳng để ý tới nhau nữa. Rồi tôi tự nhủ, không thể để mình
đau lòng suốt từ sáng tới tối, phải đi tìm niềm vui cho mình. Thế là
ngoài việc chăm sóc tốt hai đứa con, phần lớn thời gian hàng ngày của
tôi đều ôm lấy mạng. Nói cho cùng, tôi cũng là đứa đàn bà chẳng ra gì.
Gia đình tôi đã bị internet phá tan, nhưng tôi vẫn không thể kìm nén nổi khát vọng lên mạng, đúng như bị nghiện vậy. Hiểu Tiêu chẳng mấy chốc đã kết hôn, không liên lạc với tôi nữa. Điều này cũng khiến tôi đau lòng.
Thế là tôi trò chuyện với đủ dạng đàn ông. Ai có hứng thú liền buông lời với người đó, cũng không từ chối gặp gỡ bạn chát mà tôi thích. Nhưng
tôi cũng không gặp được những người đàn ông hấp dẫn tôi như Hiểu Tiêu.
Vì thế tôi cũng không quan hệ tình dục với bạn chát. Nhưng tôi muốn nói
rằng, trên mạng tôi gặp được một việc mà không ai có thể tưởng tượng
nổi- tôi và chồng tôi đã yêu nhau trên mạng.
Mạng trả lại gia đình cho tôi
Việc này nói ra thật ngại. Tôi đã từng kể cho mấy người bạn thân. Họ đều
cười ngặt nghẽo. Không biết đó có phải do ông trời trêu đùa không. Tôi
lại yêu phải đúng chồng tôi trên mạng.
Tôi không biết lúc đó anh lên mạng ở đâu. Có thể ở cơ quan. Lúc đó tôi lên mạng ở nhà . Hôm đó,
tâm trạng tôi rất tồi tệ vì nhớ tới chồng tôi trước đây tốt như thế nào. Dù sao cũng là vợ chồng mười mấy năm, nếu nói không còn chút tình cảm
gì nữa e rằng nói dối. Nhưng chúng tôi không thể có khả năng hòa hợp.
Anh và tôi cũng vậy cả, đều là rất cố chấp, đều không muốn nhượng bộ.
Tôi lại càng như vậy, vì tôi thấy mình rất oan ức. Dù sao việc tôi đi
sai đường phần lớn cũng do anh tạo nên. Tóm lại cả ngày hôm đó đầu óc
tôi rối bời, cũng nghĩ tới việc làm thế nào để cứu được gia đình. Nhưng
lại thấy không đủ sức, và cũng không thể nhịn nhục hơn. Dù sao chồng tôi cũng không chủ động nhượng bộ trước. Anh là đàn ông cơ mà. Lẽ ra lúc đó anh cần phải nỗ lực hơn, nhưng không hề làm gì. Tôi rất hận anh.
Lúc buồn, tôi thường nghĩ đến mạng. Thế là đêm đó tôi lại lên mạng, vào
phòng chát vẫn thường vào. Hôm đó rất nhiều người trò chuyện với tôi,
nhưng phần lớn đều không có ý tốt. Nói thật, tôi rất ghét những gã đàn
ông trần trụi, câu đầu tiên vừa lên đã là có muốn làm tình không. Những
động vật đầu óc đơn giản như vậy không thể thu hút được sự chú ý của
tôi. Nhưng một người đàn ông có nick là "Hận” đã rất nhanh chóng gây
được cảm tình đối với tôi. Nói là thích thì không đúng, phải nói là đồng cảm vì cả hai đều trải qua những chuyện tương tự nhau. Anh nói hôn nhân của anh giờ đây không hạnh phúc, vì vợ anh không chung thủy nữa. Và
nguyên nhân dẫn đến việc ngoại tình của vợ chính do mạng. Tôi thông cảm. Chẳng phải cuộc hôn nhân của tôi cũng bị mạng phá hỏng đó sao. Rất
nhanh, tôi có cảm giác tri kỷ với người đàn ông này và dần dần mở lòng
mình. Tôi kể cho anh nỗi khổ của mình, kể thật mọi chuyện xảy ra giữa
hai vợ chồng tôi. Phần lớn thời gian, tôi chỉ nói về chồng tôi, về những yêu và hận mà tôi dành cho anh. Còn kể lại những kỷ niệm đẹp đẽ trước
đây của hai vợ chồng.
Khi gõ xuống những dòng chữ này, tôi không thể ngăn nổi nước mắt. Hồi ức về chồng càng nhiều, như từng trang sách
được lật ngược, tôi càng nhớ tới những gì tốt đẹp mà chồng đã dành cho
tôi. Con người dù sao cũng là động vật có tình cảm, huống hồ đã là vợ
chồng. Chúng tôi đã chung sống mười bốn năm, biết bao kỷ niệm tươi đẹp.
Tôi gõ chữ xuống như bay, như dốc hết tình cảm kể cho người kia về nỗi
nhung nhớ chồng của tôi. Tôi khát vọng được nói một lần cho thỏa, nhưng