
ất ngon đấy.” Hoa Sơ Tâm nhìn ly kem đang tan nhanh, dứt khoát
tự mình ăn luôn một miếng.
“Nhưng
mà cũng chỉ là kem.” Tiêu Hằng Uẩn thản nhiên bác bỏ một câu.
“Hắc
hắc.” Trong đầu thoảng qua một ý nghĩ thập phần gian ác, Hoa Sơ Tâm quyết định
làm một chuyện kinh thiên động địa. “Anh đã từng xem qua mấy bộ phim cổ trang
chưa? Anh có biết tại sao những người không chịu uống thuốc ở trong phim, cuối
cùng cũng đều phải uống không?”
“Không
biết.” Vu án tại sao kéo dài tới lúc này mà vẫn không có chút trọng điểm rõ
ràng nào nhỉ? Tiêu Hằng Uẩn thuận miệng trả lời, ánh mắt lúc này sớm nghiêm túc
chăm chú nhìn vào tài liệu.
Trong
lúc anh đang chìm đắm trong tình tiết vụ án rối rắm, một đôi tay nhỏ bé mang
trang sức quay mặt anh lại, anh vừa mới nghĩ đến việc mở miệng mắng cô, thì một
cái gì đó ngọt ngào mềm mại, lành lạnh, rốt cuộc đột nhiên ngậm vào lấp kín
miệng của anh!
Là…..
cô?
Đầu
lưỡi lành lạnh mềm mại len vào khoang miệng anh, rồi rất nhanh lại rụt trở về,
tiếp theo, cảm xúc rất tuyệt kia, trong vài giây ngắn ngủn mà dần tan biến.
Tiêu
Hằng Uẩn dần lấy lại bình tĩnh sau hồi kinh ngạc, chạm vào miệng, cái lành lạnh
cô lưu lại ở trong miệng anh chạm đến gai vị giác, ngọt ngào bao lấy tế bào vị
giác của anh, con người đen tinh nhuệ của anh xuất hiện vẻ trống rỗng hiếm
thấy, sau một lúc lâu, không thể tin được nhìn cô gái nhỏ kia tiếp tục vùi đầu
ăn kèm.
“Hoa
Sơ Tâm!”
Đôi mắt
phượng của Hoa Sơ Tâm từ trong ly kem chuối ngẩng lên lấp lánh, vẻ mặt vô tội.
“Em,
rất ngon đúng không?”
. . . .
. . Ba, hai, một.
Yeah!
Anh,
lại, đỏ, mặt!
Trên
thế giới đúng là còn có người như thế, có thể làm hỏng hết mọi chuyện lãng mạn.
Nếu có số đen “Sát thủ lãng mạn” thì Tiêu Hằng Uẩn chắc chắn sẽ được liệt vào
top dẫn đầu.
Rõ
ràng, cô bạo dạn đi hôn anh, phá vỡ ranh giới không rõ ràng giữa hai người lúc
đó. Mà xét đến cùng thì lấy lương tâm nghiêm khắc mà tha thứ thì bản thân anh
cũng khá thích nụ hôn ngắn ngủi hai giây kia. Thậm chí, nếu không phải anh tự
chủ tốt, chỉ sợ đã sớm đem cô ôm vào trong lòng mà ngấu nghiến hôn một trận.
Nhưng
mà! Sai là sai ở chỗ anh không nghe theo khát khao của bản thân. Không chỉ như
thế, anh lại còn hét lên với cô.
Đúng!
Không sai. Anh “hét” cô.
“Anh
nói rồi anh không ăn !” Chỉ một câu nói ngu xuẩn như vậy đã triệt để phá hủy
hoàn toàn sự hòa thuận thân mật hiếm có giữa hai người.
Anh hầu
như còn nhớ rõ, đôi mắt phương xinh đẹp kia kinh ngạc nhìn anh mãi, trên mặt
hiện lên vẻ tổn thương, sau đó là cất giọng nói rất hối hận, rất yếu ớt: “Ờ,
thực xin lỗi, em biết rồi.”
Tiếp
theo, hai người không nói gì đi một mạch về công ty, ngày kế tiếp, cô bề ngoài
vẫn giống như trước, rất phong độ giúp anh làm việc, chuẩn bị bữa sáng và bữa
khuya, khi nói chuyện với anh vẫn mang theo nụ cười ấm áp rạng rỡ.
Nhưng
mà trừ những thứ đó ra, tất cả đều đã thay đổi.
Cô sẽ
không nhân lúc anh bận đến sứt đầu mẻ trán, chạy tới tìm anh tán gẫu, cũng sẽ
không dùng mấy câu mờ ám chẳng ra làm sao để chọc giận anh, ở nhà, lại càng
không mặc mấy thứ quần áo khiến ai đó sôi máu, dồn sức niệm chương điều của
luật pháp hình sự.
Cô trở
nên rất xa lạ, rất nhu thuận, làm cho anh…… thấy quá bất an.
“Tiêu
luật sư……”
Giọng
nói trong veo vẫn thường quấy nhiễu anh, lúc này vừa lễ phép lại cẩn thận vang
lên bên tai.
“Hả?”
Tiêu Hằng Uẩn ngoài miệng thì hờ hững, nhưng trong lòng anh lại hoàn toàn không
sao bình tĩnh được.
Có trời
mới biết anh đang nghĩ đến mấy cảnh vạn phần xúc động trong nhiều bộ phim
truyền hình, giống như nhập thân vào vai nam nhân vật chính, dùng sức nắm lấy
bả vai của cô la to: “Cô gái đáng ghét này! Không được…… Không được đối với tôi
như vậy! Em mắng tôi cũng được, đánh tôi cũng được, hận tôi cũng không sao!
Nhưng mà không được không thèm để ý gì tới tôi……”
E hèm……
Suy nghĩ nhiều quá rồi, anh lúc này vẫn tiếp tục là một Tiêu Hằng Uẩn lạnh lùng
tao nhã.
“Cho
em xuống chỗ rẽ phía trước, cám ơn.” Một câu nói khéo léo hoàn toàn đáp ứng đủ
5 tiêu chuẩn “ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm và khiêm nhường”, lại
hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của Hoa Sơ Tâm.
“Em
không về nhà hả?” Tiêu Hằng Uẩn rất kiềm chế thản nhiên hỏi. Hôm nay hiếm khi
lái xe đi làm, tính thừa dịp tan tầm thì tiện thể đón cô về nhà, sau đó từ từ
nói chuyện……
“Em
có hẹn gặp Thiệu đại ca ở Thành Phẩm, chờ lát nữa anh ấy sẽ từ cục cảnh sát
vòng lại đây đón em.” Giọng cô máy móc, trả lời cũng máy móc ngay cả nụ cười
cũng theo kiểu công nghiệp…… Giống như đang nói chuyện với khách hàng của công
ty vậy.
“Hai
người định đi đâu?” Anh gần như vô ý không cảm thấy miệng mình có bao nhiêu
phần nghiến răng nghiến lợi.
“Ăn
cơm, xem phim.”
“Ừ.”
Nghe thì cũng bình thường, chỉ là là ăn cơm, xem phim thôi, Tiêu Hằng Uẩn nhịn
xuống cảm giác không vui đang vô cớ cuồn cuộn lên, tính tự trấn an mình.
Ăn cơm
thì có thể làm gì chứ? Nhiều nhất cũng chỉ có thể tâm sự về chuyện trong ngày
thôi! Còn xem phim, ở cái chỗ tối tối đó, đàn ông biến thái giống như Th