
g bừng lên.Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này?Cô lấy tay
đánh đánh đầu mình vài cái, bình tĩnh lại đi theo Ôn Viễn đến cửa hàng đồ nam.
Sau một hồi tuyển chọn, quà tặng là một đôi găng tay
len, màu tím nhạt, vừa đẹp lại không chói mắt.Ôn Viễn thấy nhếch môi
cười:"Cho bạn trai chị a?"
Ôn Nhiễm đỏ mặt nhìn em.Đôi
mắt xinh đẹp bị ánh sáng từ đôi găng tay phất phơ càng thêm rạng ngời
Ngày hôm sau, ÔnNhiễm
nhận được điện thoại của Kiều Vũ Phân, gọi cô đến Ôn trạch một chuyến.Ôn Nhiễm
có chút kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo.
Đã lâu không đến đây.Bác ngồi đối diện, cầm ly trà hoa
nhài lẳng lặng nhìn mặt bàn.Kiều Vũ Phân giờ đã mang kính lão, ÔnNhiễm
chợt nhận ra rằng, mọi người bên cạnh mình rồi dần già đi, thời gian trôi qua
cũng thực nhanh mà.
Kiều Vũ Phân nhìn cô một cái:"NhiễmNhiễm, cháu có
bạn trai phải không?"
Ôn Nhiễm sững sờ, ly trà trong tay chao ra ngoài một
ít, cô bị nóng mới hoàn hồn lại.Kiều Vũ Phân giật mình, cuống quýt lấy khăn lau
sạch sẽ cho cô, oán trách nói:"Cô bé ngốc, khẩn trương cái gì chứ."Ôn
Nhiễm cúi thấp đầu, nhận khăn tay rồi nhẹ lau.
"Nóng lắm không?"
Ôn Nhiễm lắc đầu, khẽ cười:"Không sao đâu
bác."
Kiều Vũ Phân hít một hơi, chợt nhớ ra gì đó cười
nói:"Còn nhớ ông nội từng làm cháu phỏng một lần không?Cháu nói không được
nói với mẹ, sau này mẹ cháu không biết sao biết được, gọi điện mắng bác, còn
nói nếu cháu bị thương ở trong nhà này một lần nữa sẽ không bao giờ cho cháu
bước vào đây một bước."Bà ngừng một lát rồi cảm khái nói:"Mẹ cháu,
thật thương cháu mà."
Ôn Nhiễm chớp mắt, có chút ấm ướt:"Vâng."
"Cho nên mới nói, làm gì cũng phải lo cho mẹ
cháu.Cháu lớn rồi, đến khi tốt nghiệp, tìm việc, rồi kết hôn, không biết mẹ
cháu phải làm gì bây giờ?"Kiều Vũ Phân hỏi, thần sắc rất nghiêm
túc:"Không nên trách bác lắm điều, dù sao cháu cũng là người Ôn gia, mọi
thứ đều lo cho cháu chu toàn.Cháu thực sự có bạn trai?"
Ôn Nhiễm dạ một tiếng, xem như trả lời.Bác gái làm sao
biết, cô không muốn hỏi nhiều, cũng không cần nói dối, cần gì phải sợ người ta
phát hiện ra.Kiều Vũ Phân thừa thắng xông lên:"Là người như thế nào?"
Ôn Nhiễm nghĩ nghĩ rồi trả lời:"Là thầy cháu, lớn
hơn cháu tám tuổi, thầy tốt lắm, đối xử với cháu cũng rất tốt."Theo bản
năng cô không nhắc đến gia thế của anh.
Kiều Vũ Phân cũng ngạc nhiên:"Thầy, thầy
cháu?Việc này sao được?"
Ôn Nhiễm khó hiểu nhìn bà, cũng cảm giác được mình
thất thố Kiều Vũ Phân chậm rãi nói:"Không phải bác muốn phản đối.Chỉ là,
cháu có nghĩ tới ông nội không?"
Ôn Nhiễm sửng sốt, rồi nói:"Mẹ cháu cũng rất
thích anh."Cô chỉ để ý đến hai người, tán thành thì xem như là có thể.Cô
phải làm bây giờ chính là quan tâm đến anh nhiều hơn mà thôi.
Kiều Vũ Phân nghẹn lại, không biết phải nói cái gì.
Ôn Nhiễm đành đứng dậy cáo từ, vừa bước ra khỏi tiền
sảnh đã thấy Ôn Viễn.Cô bé bày ra vẻ mặt đau khổ, kéo kéo tay cô:"Hôm qua
em về mẹ hỏi em làm gì, em lỡ miệng nói, chị, không phải em cố ý."
Ôn Nhiễm cười khổ nói không có việc gì.Sớm muộn mọi
người cũng biết, sớm một chút trễ một chút cũng có sao?
Từ Ôn trạch do ra tâm tình Ôn Nhiễm không được tốt
lắm.Vừa uể oải, lại cô đơn.Cô kém cỏi như vậy sao, thế nên mới khiến
nhiều người không xem trọng mình như vậy.Có đôi khi cô muốn hỏi thầy Diệp nghĩ
gì, mà lại coi trọng mình đến thế.
Điện thoại reo, cô không thèm để ý liền nhấc máy, là
anh.
"Bạn học Ôn Nhiễm, em đang ở đâu?"
"À.... em ở bên ngoài."
Đầu dây khẽ ừ:"Bên ngoài là chỗ nào?"
Tầm mắt cô đảo quanh, rồi mới phát hiện ra mình đang ở
đâu không biết.Thành phố B rất lớn, nói quen cũng không hẳn là quen, nói lạ
cũng giống như xa lạ, cô nhìn quanh một hồi, sau đó nhỏ giọng:"Em cũng
không biết nữa."
Đầu dây trầm mặc vài giây, thản nhiên nói:"Em
quay lại đi."
Ôn Nhiễm lập tức nghe lời quay đầu lại, sau đó cô thấy
chiếc xe màu xám quen thuộc, từ từ về phía cô.Xe vững vàng dừng lại bên đường,
cửa kính hạ xuống, cô hơi khuất tầm nhìn, sau mới thấy đôi mắt quen thuộc đó,
ôn hòa mà im lặng.Lúc đó giống như cô đã hiểu được lòng mình, dù có cách xa đến
đâu, cũng có người hiểu được cô.Cô mở miệng, giọng khàn khàn có chút ủy khuất
khó hiểu.
"Anh không phải đi công tác hai tuần sao?Mới có
một tuần."Người nào đó tuần trước gọi điện thoại cho cô khi ở sân bay, nói
tổng bộ GP Anh quốc có việc anh phải sang Luân Đôn một chuyến.
Bây giờ, bởi vì hạng mục đó xảy ra ít vấn đề nên tạm
thời dừng lại.Diệp Dĩ Trinh vội vàng quay về ngay.Nhưng mà xem ra, vị bạn học
này không có bộ dạng vui mừng lắm.Diệp giáo sư nhíu mày:"Anh sợ không trở
lại, cô bé đó sẽ chạy mất."
Ôn Nhiễm phồng má, mở cửa xe ngồi xuống, máy sưởi ấm
áp làm cho cô thực thoải mái, thả lỏng hơn nhiều.Đã thành thói quen, chỉ cần
bên cạnh có anh, cô sẽ luôn cảm thấy nhẹ nhàng tự tại như thế.
"Anh sao gần đầy đi công tác mãi thế?"Ôn
Nhiễm lẩm bẩm một tiếng.
Diệp Dĩ Trinh thản nhiên liếc mắt nhìn con mèo nhỏ một
cái, khóe môi cong lên:"Cơm chiều đã ăn chưa?"
"Em không đói."Cô dựa sát ghế, buồn ngủ.
Thấy tâm trạng cô không tốt, anh cũng khôn