XtGem Forum catalog
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323845

Bình chọn: 10.00/10/384 lượt.

i nhợt, cô không phải không muốn tới chào ông mà là Tề Xuyên và

Khúc Vân Thanh không cho cô đi, huống chi cô cũng không có dũng khí đến.

"Cháu xin lỗi, Alr tiên sinh..."

"Được rồi, ta biết cô không tới gặp ta là vì có chỗ khó xử của mình. Nhưng

cũng không có nghĩa là cô có tư cách ngăn cản ta gặp chắt ta tương lai.

Nói thật cho cô biết, lần này ta về nước là muốn chờ cô sinh đứa nhỏ

xong sẽ tự mình mang nó đi." Lời của Công tước Alr lập tức khiến Mông

Mông hoảng sợ, sắc mặt Chu Miểu đứng bên cạnh nghe cũng dần khó coi, anh định nói hai câu nhưng đã bị Chu Mông Mông kéo cánh tay ngăn cản.

Chu Miểu nhìn sắc mặt Chu Mông Mông tái như tờ giấy trắng, cắn răng nói:

"Mông Mông, anh trai em nghe hiểu được tiếng Anh, ông ta rõ ràng là

khinh thường em!"

"Anh cả, chuyện của em, em có thể tự mình giải

quyết." Lúc Chu Mông Mông nói lời này có chút run run. Chu Miểu làm sao

có thể để em gái phải chịu ủy khuất như vậy, vì vậy anh dùng tiếng Anh

nói với Công tước Alr: "Vị tiên sinh này, lời của ông đã làm quá mạo

phạm tới em gái tôi, mong ông hãy chú ý lời nói của mình!"

Jieerh thấy có người dám nói vậy với công tước cũng tiến tới nói: "Không được vô lễ, ông chủ của chúng tôi..."

Công tước Alr giơ tay bảo Jieerh dừng lại, rút từ túi ra một tấm séc đặt lên bàn: "Nói vậy thì Tề Xuyên chưa nói cho các người rồi, thật ra ở nước

Anh ta chọn cho nó một người vợ phù hợp. Cháu gái à, cô hiện tại có thể

hấp dẫn Tề Xuyên đơn giản vì cô còn trẻ tuổi và xinh đẹp, nếu không ngại thì ta nguyện ý trả cô phí làm tình nhân cho thằng bé."

Nghe ông ta hùng hồn tuyên bố, Chu Mông Mông rùng mình không thôi, thật không

ngờ Công tước Alr có thể dùng chiêu này để khiến cô biết khó mà lui.

Nhưng cũng lúc này Chu Mông Mông bỗng thấy cái gì đó vụt qua trước mắt, không biết ông nội cô ra ngoài từ khi nào, ông cô cầm tấm séc xé thành từng

mảnh rồi ném vào mặt Công tước Alr, mắng lại: "Thật không bằng cẩu ngoài đường, cháu gái tôi nôi lớn là để cho loại người như ông làm nhục sao!"

"Ông nội!" Chu Mông Mông thấy Chu Kiến Nghiệp chỉ vào cửa lớn nói: "Ông đây không thèm kết thông gia nữa, cút đi!"

Jieerh thấy sắc mặt ông chủ xanh lét, đang định đáp trả bỗng Công tước Alr đã

đứng dậy tức giận nói: "Thật là một lão Trung Quốc ngông cuồng! Căn bản

không xứng mang huyết mạch của gia tộc họ Alr!"

Thấy ông ta xoay

người bước nhanh ra cửa, Chu Mông Mông thật sự nhịn được nói vọng ra:

"Alr tiên sinh, ngài làm như vậy không chỉ vũ nhục chúng tôi mà còn vũ

nhục Tề Xuyên, ngài mới không xứng làm ông anh ấy!"

"Cô..." Công

tước Alr quay đầu, khuôn mặt tức giận nổi lên gân xanh, ông ta chỉ vào

cô nói: "Đúng là một đứa không biết điều giống ‘nữ nhân tàn ác’, toàn

một lũ đáng ghét!"

Sau khi ông ta đi không khí trong nhà đột

nhiên trầm xuống, Chu Mông Mông bỗng cảm thấy mình vừa rồi quá xúc động, sao lại cãi nhau với công tước Alr cơ chứ? Cô ngồi trên sô pha ôm mặt,

cô biết nên giải thích với Tề Xuyên thế nào đây? Nếu bởi vì chuyện này

mà cô mất đi Tề Xuyên, cô phải làm sao đây?

Chu Kiến Nghiệp nhìn

cháu gái im lặng bên cạnh, nhíu mày thở dài: "Mông Mông, cháu thật sự

thích thằng oắt con đến thế sao? Cậu ta đáng giá ư?"

"Đáng giá

chứ!" Chu Mông Mông ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước nói: "Ông nội, cháu

thật sự chỉ thích mỗi anh ấy! Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy cháu đã

xác định rõ cảm xúc của mình, từ nhỏ đến lớn chưa lần nào cháu cố chấp

đến như vậy! Mặc kệ anh ấy có phải cháu trai công tước hay bất kể sau

này anh ấy muốn trở thành quý tộc gì gì đó, cháu cũng chỉ yêu một mình

anh ấy!"

"Vậy cháu có thấy cậu ta yêu cháu không? Nếu yêu cháu,

sao cậu ta lại để người đàn ông như quỷ đó làm vậy với cháu!" Chu Kiến

Nghiệp cảm thấy Chu Mông Mông ra nông nỗi này hoàn toàn đều do Tề Xuyên.

Chu Mông Mông lắc đầu: "Tề Xuyên anh ấy không biết, anh ấy từng ngăn cháu đi gặp ông nội anh ấy."

"Mông Mông à, ông nội không muốn cháu vì cậu ta mà phải chịu ủy khuất lớn như vậy." Chu Kiến Nghiệp thở dài, ông rất hiểu cháu gái mình, nếu không

phải con bé đã xác định rõ thì nó sẽ không một mực khăng khăng đi theo

Tề Xuyên như vậy.

Chu Kiến Nghiệp cũng không biết nên an ủi cháu

gái thế nào nữa, dù sao bản thân ông cũng chứa đầy một bụng khí, cứ giữ

chờ Tề Xuyên về rồi tính.

Chờ ông nội đi vào phòng Chu Miểu mới

ngồi xuống cạnh Mông Mông, nắm tay cô nói: "Cô bé ngốc, thế giới nhiều

đàn ông như vậy, sao lại để em gặp phải Tề Xuyên chứ."

Chu Mông

Mông nghe anh cả nói liền nghiêng đầu nhìn anh, tuy anh nhìn cô nhưng

lại tựa như xuyên qua cô nhìn người khác, bỗng dưng cô hiểu cái gì đó,

liệu anh cô có phải cũng đang tự oán trách chính mình không?

Buổi tối Tề Xuyên còn chưa vào cửa đã bị Chu Kiến Nghiệp đuổi ra ngoài, tương tự, Chu Mông Mông cũng đi theo anh ra ngoài.

Lúc này hai người cùng ngồi trên băng ghế bên bờ hồ, Chu Mông Mông nghiêng

đầu tựa vào vai Tề Xuyên, cô không nói gì, chỉ yên lặng nghe tiếng công

trùng réo rắt xung quanh, nhìn mặt hồ phản chiếu ánh trăng mờ nhạt, từng làn sóng nhỏ khuấy động mặt hồ tĩnh lặng, bỗng cô c