
đọc nhiều sách lại phát tác.
Sau đó hắn đưa tôi vào trang trại
hoa, rất xa rất xa, ở sâu trong trang trại hoa. Sau đó... ban ngày ban
mặt, ánh mặt trời sáng lạn đến mức khiến bạn xấu hổ vô cùng.
Tôi tiếp tục rụt người lại, vươn một bàn tay cố gắng kéo lấy chăn, rụt vào
trong chăn. Chăn mỏng manh hầu như không cho tôi chút an toàn cảm giác
nào, nhưng tôi vẫn túm chặt không chịu buông, trên chăn đầy hoa, tôi vùi đầu vào nó.
Dù hắn ấm áp nhưng tôi không dám đến gần, mùi hoa
trong trang trại, vết máu của hắn sau khi bị trọng thương, chết tiệt vì
sao hắn lại phát hiện loại chuyện ấy có thể khiến sự sống lưu chuyển
nhanh hơn để chữa khỏi tôi chứ. Nhưng lại còn làm bộ săn sóc hỏi tôi
thích nơi nào, ở nơi thích nhất làm loại chuyện đó, anh làm em về sau
không dám vào trang trại hoa nữa!
“Lance, em ngủ một giấc là được.” Tôi ôm chặt chăn, tận lực làm đà điểu, không được tới gần cái tên rắp tâm bất lương kia.
“Hm? Cứ tiếp tục như thế thì thân thể em sẽ chậm rãi suy sụp, anh có thể cảm thấy sự sống trong thân thể em đang hỗn loạn.” Hắn nói rất nghiêm túc,
biểu cảm cũng thuần khiết đến mức bạn không tìm ra một chút gì có thể
khiến người ta hiểu sai.
“Em sẽ khỏe lại, anh đừng đến gần em.”
Suy yếu bắt lấy bàn tay hắn đang vươn vào trong quần áo tôi, bàn tay hắn rất nóng, tôi không nhịn được run rẩy.
“Nhưng...” Hắn cúi đầu
nhìn xuống tôi, trong tư thế này, chỉ cần vươn tay là có thể trói lại
con mồi của mình một cách chặt chẽ. Trên gương mặt thanh tú vẫn còn vết
sưng nhẹ chưa lành hẳn, không ai tưởng tượng nổi một người thoạt nhìn
rất nho nhã như vậy lại cực kỳ tàn nhẫn, giọng nói không cho phép phản
bác. “Em không có lý do phản kháng, đây là phương pháp nhanh nhất.”
Cho nên anh chỉ là muốn tốt cho em thôi, vẻ mặt của hắn và nụ cười mỉm xấu
xa báo cho tôi biết như vậy. Tôi nên bội phục hắn sao, hắn vĩnh viễn có
lý do làm bạn chịu thiệt mà hắn lại luôn đúng.
Tôi thở khó khăn, tôi bây giờ căn bản không thể lòng vòng với cái tên này. Tôi trầm trọng vươn tay lên sờ vết thương trên mặt hắn, cười với thằng nhóc thích tùy
hứng này, cuối cùng ăn ngay nói thật. “Lance, kỹ xảo của anh kém quá.”
Cho nên thật sự rất đau rất đau, tôi thật sự không muốn nhớ lại trí nhớ
thảm thiết đó. Vốn chính là hai tên bệnh nặng, hơn nữa cách hắn ôm khiến tôi muốn khóc. Tôi cứ tưởng là tôi sẽ chết mất, kỹ xảo trúc trắc làm
tôi rất khổ.
Hắn lạnh lùng trầm mặc, không biện giải gì khi thấy tôi rụt người còn đả kích hắn. Cuối cùng, tôi không nhịn được chôn mặt
vào chăn cười rộ lên, không nghĩ tới hắn lại để ý đến lời oán giận của
tôi, thật sự không nhịn được cười.
Tôi thật sự không nên cười
hắn, hắn rất mang thù. Lúc hắn bắt đầu cởi quần áo tôi ra, hắn cơ hồ đều xé rách, nhưng khi tay chạm vào tôi lại rất dịu dàng. Tôi biết hắn chưa bao giờ là vạn năng, thiên tài cũng có lúc chật vật, hắn thích kén ăn
thích ngủ nướng thích tùy tiện ném đồ vật, rất thông minh nhưng nếu
không thích thứ gì thì sẽ không học, cuộc sống luôn bừa bộn kém cỏi,
không có tam quan* không có đạo đức cũng rất vô trách nhiệm.
*(Tojikachan: tam quan gồm thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan)
Chắc chắn sẽ có rất nhiều người hận anh, giống như Kurapika vậy. Nhưng dù là thế, em vẫn không buông anh ra được.
Cuối cùng, tôi vươn tay ôm lấy hắn, nóng cháy đau đớn, loại dây dưa này thật chết người. Nhưng rất ấm áp, đây là thời gian duy nhất tôi có thể cảm
nhận được nhiệt độ của mình bằng với người bình thường, khiến tôi tinh
tường cảm nhận được mình đang sống.
“Lance, chúng ta về nhà đi.”
Ánh mặt trời chiếu vào bức màn cửa sổ đang mở của khách sạn, bầu trời hôm
nay thoạt nhìn vẫn thật sáng sủa, lại là một ban ngày ban mặt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: người chỉ huy phúng viếng long trọng một
mình đối mặt với Đông Phương [ trong câu thơi bói toán, Miru và Chrollo
tương đương là một người, cho nên, ý của những lời này cũng có thể là
hai người họ cùng nhau đối mặt Đông Phương. Ai nói bi kịch, ai nói '>
Tôi muốn nói là, dù sao cũng sắp kết thúc, dụi dụi cái mũi, ừm. Cuối cùng,
tôi muốn nói một tiếng với mọi người, sờ sờ cằm, ừ. Chrollo không phải
xử nam. Ừ.
Tuy rằng lần đầu tiên của Chrollo và Miru rất ‘cái
kia’, chưa nói đến ‘bá vương ngạnh thượng cung’, lại là hai tên trọng
thương sắp chết. Vốn không muốn viết, nhưng nếu không giao đãi một chút
thì cảm thấy xin lỗi mọi người quá.
Còn phần H---- --- đại thần, tôi nịnh nọt nâng bút mạ vàng của mình lên, mong ngài hãy viết, tôi sẽ lau nhà cho ngài.
Không có thực lực, không viết ra nổi, hết hy vọng đi, chỉ có thể uống nước lọc và ăn rau xanh thôi. Dù làm chuyện gì cũng sẽ có kết cục, dù cho kết cục này là người thắng kết thúc hoàn mỹ, hay
là người nghiệp dư viết kết thúc dài dòng thất bại.
Đi ra khỏi
sân bay Ringon, Pakun ngẩng đầu liếc bầu trời tối đen, mây mù màu đen
che đậy ánh sáng hơi lóe ra của bình minh đang lên. Sự sáng sủa vừa rồi
như chỉ là ảo giác của cô, mưa lại rơi đứt quãng xuống đất. Nhiệt độ của thành phố Yorknew tháng chín không thể nói là lạnh, chỉ là đầu