
ân viên kiểm tra trên sân, thấy thế nào cũng quá
chênh lệch.
Tôi không nhịn được vụng trộm ngáp một cái, nếu trí
nhớ rải rác của mình đúng, thì thực lực người nhà Zoldyck không tệ, nói
cách khác, nếu đối phương yêu cầu đánh nhau, Killua có thể ứng phó mới
đúng. Chân đứng một lúc liền không chịu nổi, thấy không có ai chú ý, tôi mềm nhũn dựa vào tường ngồi xuống, lấy một quyển sách trong ba lô của
mình ra bắt đầu giết thời gian. Ánh sáng có chút âm u, tôi chỉ có thể cố gắng đọc ra chữ. Kỳ thật tôi không quá lo lắng vấn đề qua cửa thi này,
cái tôi lo lắng là đám con nhện kia chạy đi đâu, những phần thi không có gì đặc biệt mà họ cũng đã khác người đến mức khiến người ta muốn khóc,
hiện giờ tôi đã không còn suy nghĩ xem cái tên đầu lĩnh con nhện vĩnh
viễn không an phận kia sẽ làm gì.
“Chúng ta quyết định đấu như
thế nào trước, tôi thích gọn gàng dứt khoát, tôi đề nghị quyết đấu sống
chết, dùng vũ lực đánh tới khi một người nhận thua... Không, tiến hành
đến khi một người tử vong là có thể kết thúc.” Nhân viên kiểm tra nhìn
thấy Killua giống như đang nhìn sự thắng lợi đã tới tay, hắn vừa mở
miệng là hoàn toàn không cho người khác lựa chọn đường lui.
Kurapika nhíu mày nhìn trên đài, hơi đề thấp giọng nói “Nhóm người này không quá giống nhân viên kiểm tra bình thường, khí tức của bọn họ khiến người ta rất không thoải mái, hy vọng Killua có thể cẩn thận chiến đâu.”
Tôi nheo mắt lại cố gắng đọc sách, coi sự âm u ở nơi này làm bối cảnh, cũng thuận tiện coi bọn họ làm bối cảnh. Nhóm người kia sở dĩ khiến người ta không thoải mái như vậy có lẽ là vì bọn họ đều là tù nhân, hoàn cảnh
trong tháp Cạm Bẫy vừa thấy là biết đây là ngục giam tiêu chuẩn cực kỳ
nghiêm mật, hẳn là để nhốt những tội phạm nguy hiểm. Nếu Lance bị nhốt ở đây thì sẽ thế nào nhỉ, tôi ngẩn người nghĩ nghĩ, không được, nơi này
vẫn không đủ chắc chắn, chỉ số thông minh của phạm nhân nơi này không đủ cho hắn chơi.
“À, nói cách khác, ông chết là tôi thắng?” Killua ngẩng đầu hỏi rất bình thản, mái tóc màu bạc mềm mại nhẹ nhàng bay lên
trong gió, một tư thế rất đáng yêu.
“Ha ha ha, nếu cậu giết được tôi thì cậu thắng.” Nhân viên kiểm tra nhếch miệng cười rộ lên, sang
sảng thì không thấy mà trào phúng lại không ít.
Killua không
thay đổi tư thế, vẫn lạnh lùng nhìn hắn như vậy, sau đó cậu ấy gợi lên
một nụ cười mỉm, thản nhiên nhấc chân đi lên, động tác rất nhanh cũng
rất chậm, ở trước mặt mọi người, ngoài ý muốn mà lại rất đương nhiên
vươn tay ra, máu bắn lên ở trong không trung, phun qua mái tóc màu bạc,
vẽ một hình cung lên không trung, một thứ tàn nhẫn đến mức khiến người
ta rụt sợ mà lại xinh đẹp nở rộ trong lòng bàn tay cậu ấy.
Quá
trình chỉ hai, ba giây, chỉ là chuyện duỗi tay ra một cái, nhân viên
kiểm tra còn đứng đó, vẻ mặt tươi cười, hình như hắn là người cuối cùng
biết mình đã xảy ra chuyện gì.
Killua nắm chắc tay trái thành
nắm đấm, thả lỏng rồi lại cho vào trong túi quần, cậu ấy thuận tiện giơ
tay phải lên, vệt máu mới mẻ trượt trên quả tim đỏ chảy xuống cổ tay,
cậu ấy cúi đầu hơi sung sướng nhìn chiến lợi phẩm trên tay mình, vẻ mặt
trẻ con trông rất thiên chân.
Nhân viên kiểm tra ôm ngực trống
rỗng của mình, thậm chí ngay cả sức quay đầu cũng không có, trực tiếp
ngã xuống. Trận thứ nhất, đã xong.
Killua cười rất vô tư, móng
tay sắc nhọn dùng sức một cái, trái tim còn sống bị cậu ấy bóp nổ ở
trong tay, càng là người trong bóng đêm, giết chóc càng gọn gàng, gọn
gàng giống như uống một cốc nước vậy.
“Tôi thắng rồi nhỉ.”
Killua vẫy vẫy mảnh thịt trong móng tay, tươi cười vẫn đáng yêu, sự
thuần khiết và mỏng manh của trẻ con, cậu ấy cũng không thiếu.
Leorio và Kurapika bị trận đấu chênh lệch quá rõ này hù dọa, cảm giác nhìn
thấy tử vong gần ngay trước mắt tuyệt đối không tốt đẹp hơn bạn tưởng
tượng.
“Thằng nhóc kia... rốt cuộc là cái gì thế?” Leorio chảy
mồ hôi lạnh xuống, miệng anh ta run rẩy hỏi, dù sao người bạn gần ngay
trước mắt đột nhiên biến thành kẻ giết người đáng sợ, ai cũng sẽ bị chấn động.
“Ý anh là Killua à? Cả nhà cậu ấy đều là sát thủ.” Người
duy nhất không bị dọa chỉ có Gon, cậu ấy không hề nhìn thi thể dưới đất, chỉ chú ý đến chuyện Killua thắng trận thứ nhất. Có đôi khi, người đầu
óc đơn giản có thể đơn giản đến mức thành cực phẩm.
Killua đi
xuống khỏi sân đá, cậu ấy như là làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể,
không hề vui vẻ rõ ràng. Leorio lùi hai bước nhường đường cho cậu ấy,
cậu ấy đơn giản nói một câu “Những người đó không mạnh cho lắm, các cậu
cũng có thể thắng mới đúng.”
Tôi đột nhiên rất muốn bảo cậu ấy
đi rửa tay, nhìn trang sách thở dài một hơi, mỗi lần gặp chuyện này, tôi không bao giờ thoải mái, nhưng cũng biết tôi không thể chen vào.
“Này, chị nhìn thấy rồi chứ.” Killua đi đến bên cạnh tôi, dựa vào tường đá
đối diện tôi, bởi vì phải cúi đầu nhìn tôi đang ngồi, cho nên tóc mái
hơn cúi tạo ra bóng tối khiến nụ cười giả dối trên mặt cậu ta mất đi sự
hồn nhiên, biến thành cái lạnh như băng chân thật.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhìn người kế thừa từ nhỏ được