
đa số’, đó là phải hiệp
lực hỗ trợ nhau mới có thể vượt qua phần thi này, chúc các cậu thuận lợi thành công.”
Vừa nói còn vừa kèm theo tiếng nhấm nuốt thức ăn
“Răng rắc”, một chút cũng không cảm thấy làm thế là không lịch sự trong
khi đang giải thích cho các thí sinh.
Sau khi anh ta nói xong,
tôi vội vàng giơ tay la lớn “Xin hỏi, tôi có thể trở lại đỉnh tháp
không? Bỏ quyền cũng không sao.” Nếu tôi ở đây, nhóm bốn người này phỏng chừng cũng không được tự nhiên, thằng nhóc mặt mèo xách ván trượt kia
còn đang như hổ rình mồi trừng tôi, như chỉ ước gì ánh mắt có thể biến
thành lưỡi dao sắc bén đâm chết tôi vậy.
Giám khảo tạm dừng một
giây, sau đó lại ăn đồ ăn vặt giống như khoai tây chiên rồi mới trả lời
“Đương nhiên có thể, răng rắc.” Đoạn cuối là từ tượng thanh, giám khảo
tiếp tục ăn đồ ăn vặt.
Tôi vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, giám
khảo đang nhai khoai tây chiên đột nhiên cười “Hì hì hừ hừ” giống như là âm thanh trong phim kinh dị vậy “Chỉ là nếu cô bỏ quyền, bốn người cùng phòng với cô cũng sẽ bị đào thải, cô còn muốn bỏ quyền không? Bây giờ
mấy người có thể bàn bạc cũng không sao, con đường ‘Thiểu số phục tùng
đa số’ vừa mới bắt đầu, dù sao bảy mươi hai giờ rất lâu mà.”
Căn phòng kín này lại yên tĩnh, mọi người trầm mặc một lúc, sau đó, Gon là
người phản ứng đầu tiên, cậu cười ha hả nói: “Không thể bỏ quyền, tớ
phải làm Hunter, cho nên chúng ta cùng nhau đi đi.” Đúng là một người
siêu lạc quan.
Killua đen mặt, run rẩy giơ tay lên, cuối cùng
vẫn phải thu lại móng vuốt mèo vào trong túi quần, hất đầu không muốn
nhìn tôi, nói: “Tùy cậu, dù sao nếu chị ta có bị rơi xuống cạm bẫy nào
thì cũng không liên quan đến tớ.”
Tôi tiếp tục ngồi ở góc tường, thật có lỗi khi làm ngại mắt cậu, tôi cũng không cố ý khiến mình chọc người ta ghét bỏ như thế.
“Trên bộ đếm thời gian có nút o và x, nói cách khác, chúng ta rất có thể sẽ
gặp đến rất nhiều cửa kiểu hai chọn một.” Kurapika lấy bộ đếm thời gian
rồi phân phát, những lúc nhiều người như thế này, cậu rất dễ dàng lấy
được quyền chủ đạo tạm thời, theo thói quen dùng một vài manh mối để cho ra lý luận logic nhất, hơn nữa, có sự tự tin vào suy luận của mình và
kiên trì tiếp tục theo đuổi, đây là một trong những điều kiện ban đầu để làm người lãnh đạo.
Tôi đeo bộ đếm thời gian, khung thời gian
một giây lại một giây trôi qua, đúng lúc chúng tôi đồng thời đeo bộ đếm
thời gian vào, một mặt tường phẳng bỗng chậm rãi nâng lên, bên kia là
một cánh cửa đóng chặt, cánh cửa chờ đợi thí sinh hai chọn một.
Câu hỏi lựa chọn của cánh cửa thứ nhất là -- muốn mở cánh cửa này không?
Mọi người đột nhiên đồng thời quay đầu nhìn tôi đang ngồi ở góc tường, bởi
vì chỉ có tôi vẫn còn ở tại chỗ không di chuyển, bọn họ cũng không hiểu
vì sao tôi lại có ‘tình cảm’ với góc này như thế.
Tôi cảm thấy
hơi ngượng ngùng, nhìn bọn họ nghi hoặc, tôi hơi cố sức tươi cười một
cái, nhẹ giọng nói: “Xin hỏi, các cậu, ai có thể kéo tôi lên không?
Tôi...”
Mồ hôi lạnh mỏng manh xuất hiện ở giữa trán, tôi rốt cục sắp không chống đỡ nổi co quắp lại, nuốt nuốt nước miếng tiếp tục nói:
“Tôi bị gãy xương.”
Nếu có chuẩn bị thì quãng cao hai mét vừa
rồi, tôi nắm chắc ngã không bị sao, nhưng vừa rồi lúc rơi xuống hoàn
toàn bị bất ngờ, chân vừa rơi xuống đất là “Răng rắc” giống tiếng nhai
đồ ăn vặt của giám khảo cửa thứ ba!
Hình như có một trận gió lạnh thổi qua, nhóm bốn người cứ thế ngây người mở to mắt nhìn tôi.
Da mặt tôi có chút dày, vươn ngón tay gãi gãi má, làm bộ vô tội cười vô
cùng sáng lạn, đừng nhìn tôi như vậy, tôi đúng là thứ cản trở.
Chương 144: Đóa hoa trên ngón tay ấy
Edit: Tojikachan
Không phải không nghĩ tới sẽ gặp phải bọn họ, ở rất lâu trước kia, lần đầu
tiên tôi nhận ra rằng đây là thế giới gì, tôi nghĩ ngay tới bốn người
bọn họ. Khi đó còn rất nhàn nhã tưởng tượng, nếu không cẩn thận nhìn
thấy bất cứ ai trong số họ đi ngang qua tôi, tôi nên trộm liếc một cái
hay là mỉm cười lễ phép đây, dù sao họ cũng là nhân vật chính.
Đúng vậy, nhân vật chính, nếu nơi này là thế giới manga.
“Thân thể cô như vậy thì không nên tới tham gia cuộc thi Hunter, nơi này là
một chiến trường rất tàn khốc, cho dù cô có bạn bảo vệ thì cũng sẽ xảy
ra tình huống lạc nhau, nếu gặp phải nguy hiểm thì cô căn bản không thể
chống đỡ.” Kurapika không hề quanh co lòng vòng, rất khách quan nói
thẳng, có vẻ như cậu thuộc kiểu người dù muốn mắng người ta nhưng cũng
sẽ nói như đạo lý.
Trong kí ức bé tí rải rác của tôi, hình ảnh
về thiếu niên này cực kỳ ít. Hiện giờ tôi thấy Kurapika giống một cậu bé rất thông minh, rất có thiên phú, rất trong trẻo và cũng rất sáng lạn.
“Gặp được các cậu là niềm may mắn của tôi.” Tôi vui tươi hớn hở nói, lờ đi
một vài nhân tố khác, trong tình huống này lại gặp được họ đúng là may
mắn của tôi, dù thế nào, trong trò chơi mà ai cũng liều mạng chạy về
phía trước, người thiện tâm thật sự không nhiều lắm, trước mắt tôi ít
nhất có ba trong bốn người đều thuộc kiểu người mà thấy người khác gặp
nạn là sẽ vươn tay kéo lên.
“Không có gì, dù thế nà