
không dùng ánh mắt quỷ
dị kiểu “anh là nhân vật trong truyện tranh”, tôi đã rất khắc chế rồi.
“À, giọng điệu của em giống hệt như lúc em từng nói cho anh biết, em không
biết Chrollo Lucifer vậy, em có muốn anh kéo cái tên kia lại đây để xác
nhận lần nữa không?” Hắn buông tay tôi ra, sau đó khoác tay lên vai tôi, thân mật nghiêng mặt đi, dễ tính hỏi.
“Được rồi, em nói... ở
trong mơ em đã gặp anh ta, anh có tin không?” Tôi cực kỳ trấn định nhìn
thẳng vào gương mặt toàn vải của hắn, đôi mắt không chút dao động.
“Không tin.” Hắn không hề chớp mắt cái nào, ánh mắt còn kiên quyết hơn cả tôi “Trong mơ của em chỉ có anh mới đúng.”
“Ngay cả chuyện em mơ thấy gì, anh cũng biết?” sự kiên quyết của tôi sụp đổ,
hai chúng tôi nhàm chán đến mức này sao? Sao lại đứng ở cửa thảo luận
mấy chuyện này.
“Bởi vì mỗi lần em nói mớ, em đều gọi tên anh.”
biểu cảm dưới dải vải của hắn có chút vô tội, nhưng giọng nói vẫn trầm
như trước “Em nói Chrollo là kẻ bịp bợm, kẻ cướp, ngu ngốc, phần tử bất
lương, người xấu, gấu mèo, hung thủ, sẽ bị kéo xuống Địa Ngục để nhảy
vào nồi chảo.”
... Nói mớ thật đầy đủ chỉnh tề, giấc mơ ban đêm đúng là một chuyện thật đáng sợ, nói mớ sẽ tiết lộ hết thảy bí mật của bạn.
“Em thật sự đã nói mớ như thế?” Tôi đột nhiên rất hoài nghi, nói mớ gì mà quá tỉ mỉ như vậy.
“Không, em không nói mớ.” Hắn còn mặt than hơn tôi, thay đổi thái độ rất tự nhiên, đùa dai nhưng thật đứng đắn.
Khóe miệng tôi giật giật, nghiêng đầu nhìn vào đường hầm sâu thẳm, đúng là
không thể sơ suất một khắc nào, đơn giản như vậy mà cũng bị thằng nhóc
này moi ra một đống suy nghĩ của tôi với hắn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi từng nghĩ, nếu một người có nghị lực như Tonpa, ba
mươi lăm năm liên tục chỉ làm một việc, hơn nữa nhiệt tình không hề
giảm, thì người này có thể thành thần.
Cho nên, Tonpa, kỳ thật anh rất mạnh đấy. Quyển sách trên tay
khẽ lật sang một tờ, văn tự cổ xưa trên trang giấy hơi ố vàng, có cảm
giác già cỗi gầy gò. Đây là một quyển sách cổ mà Ging tặng cho tôi sau
khi anh ta khai quật được trong di tích Ruruta, đồng sở hữu hai mươi mốt quyển. Tôi đọc đã hơn một năm vẫn chưa đọc xong, kiến thức trong sách
rất rộng lớn, công việc phiên dịch rất không thuận lợi.
Quyển sách hiện tại trong tay tôi nói về thuật chiêm tinh cổ đại, thần bí thâm ảo như hình vẽ ngôi sao năm cánh trên mặt bìa.
“Mấy giờ.” Tôi nhẹ nhàng hỏi người bên cạnh, đường hầm rất u ám, tôi có thể
nghe thấy nhiều tiếng động của những thí sinh hoặc nhiều hoặc ít chen
vai thích cánh* trong bóng đêm. Càng ngày càng có nhiều người đến, có lẽ hơn trăm người đang chậm rãi tăng lên năm sáu trăm thậm chí hơn một
ngàn người, không khí dần dần ô nhiễm, có chút khó thở.
*(Tojikachan: chen vai thích cánh: đua sức với nhau để cùng làm việc gì đó)
Hắn im lặng một chút rồi mới trả lời “Bảy giờ mười một phút.”
Tôi gật gật đầu, đã quen với việc hắn một khi sa vào hoàn cảnh âm u tối tăm thì sẽ tự động ẩn mình, chúng tôi ngồi ở chỗ rẽ sâu trong một góc đường hầm, thí sinh đều vây quanh thang máy, cho nên tôi và hắn im hơi lặng
tiếng ngồi như là bị xem nhẹ, tự giải trí. Hắn không thích nơi có nhiều
người, từ trước kia đến bây giờ, vẫn chưa từng thay đổi, tự mình tra tấn tinh thần mình, mẫn cảm với mọi thứ khiến hắn rất nhiều lúc đều không
thể tự nhiên thả lỏng.
Tôi vừa tập trung tinh thần đọc hàng chữ
như đang bay múa trên trang sách, vừa vươn tay lấy ra một quả táo đỏ
trong ba lô bên chân, nhìn không chớp mắt giơ đến trước miệng cắn hai,
ba cái, rồi thuận tay đưa cho người ngồi ở bên cạnh, hắn ẩn mình ở trong màn âm u nhận lấy, yên lặng cắn táo.
Ánh sáng duy nhất trong góc chính là đèn pin đặt ở trên đùi tôi, ánh sáng trắng sắc lạnh phù hợp để đọc sách.
Trước khi cuộc thi Hunter bắt đầu, hội trường cuộc thi trầm trọng mà áp lực
đã không thể ảnh hưởng đến chúng tôi, vai kề vai cùng xem sách, văn tự
thâm ảo nên tinh thần tập trung cao độ, lực chú ý đối với bên ngoài sẽ
tự hạ đến điểm thấp nhất.
Trong đường hầm trống rỗng nặng nề,
một tiếng đau khổ tru lên lôi tôi ra khỏi sách về hiện thực. Tôi hơi mờ
mịt ngẩng đầu nhìn về phía gần cửa thang máy đường hầm, nơi đó có đầy
người đứng mờ mờ ảo ảo. Những thí sinh trong âm u đó bắt đầu kêu loạn
lên, hình như đã xảy ra chuyện gì đó bắt buộc bọn họ phải lùi ra sau.
“Đã xảy ra chuyện gì?” trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một vài hình ảnh mơ hồ, đáng tiếc vẫn không nắm bắt được cụ thể, tiếng thét thê lương như
vậy hẳn là do thân thể bị thương nghiêm trọng.
“Miru, lật sách.” Hắn không hề nóng vội, vẫn nhàn nhã cắn táo.
Tôi lật một trang sách, miễn cưỡng kéo lực chú ý trở lại quyển sách “Được
rồi, em sẽ không xông lên đâu, em biết quy tắc cuộc thi Hunter, loại
chuyện này, em không thể quan tâm.” Trong lúc cuộc thi diễn ra, cho dù
là hỗn loạn lớn tự giết lẫn nhau cũng là được cho phép. Nếu bị thương
gần chết thì chỉ cần buông tha tư cách thi, là lập tức được chữa bệnh
cứu trợ. Đây là nguyên nhân tại sao cuộc thi Hunter tàn khốc đối với
người thường, trình độ của nó không kh