Pair of Vintage Old School Fru
Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329090

Bình chọn: 8.00/10/909 lượt.

nhau ngồi tù đi.”

Tòng phạm cũng phải chịu phạt, hừ.

Có một khắc, hắn ngây người

ra, giống như đáp án không ở trong lý giải của hắn, tôi giơ tay lắc lắc

trước mặt hắn, ngây cái gì mà ngây, tôi thành thủ phạm chính còn chưa

ngây người đâu.

“Phì.” Hắn đưa tay che mắt không nể gì cười to lên, cười rất chân thật mà vô câu vô thúc.

Không phải cười lạnh, cũng không phải ngoài cười nhưng trong không cười, lại

càng không phải là chỉ hơi nhếch khóe miệng là xong việc mỉm cười, mà là cười giống như một thiếu niên sang sảng mà hoạt bát.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười phù hợp với tuổi của mình như thế.

Tôi đột nhiên rất muốn khóc, cậu trả lại nụ cười vui vẻ cho tôi đi, trong

TV, tin tức thông báo tìm người kia lại được phát lại, một tiếng lại một tiếng bi thảm “Lance” rốt cục khiến tôi hoàn toàn xù lông.

Tôi

tức giận, lập tức cầm một đống sách bên cạnh sô pha ném hết về phía hắn, nổi điên rống: “Cậu còn dám cười sao! Cậu có biết hiện tại là tình

trạng gì hay không?! Cái tên ngu ngốc này! Tôi có dạy cậu đi gạt người

sao!? Hơn nữa cậu lại còn đi lừa hôn nữa, tuổi còn nhỏ cái gì tốt không

học, lại đi lừa con gái người ta, tôi nói cậu có hay không nghe hả,

không cho cười nữa! Ngu ngốc, bảo cậu làm việc mỗi ngày hướng về phía

trước thôi mà khó như vậy sao!? Tức chết mất, thằng nhóc này làm tôi tức chết mất!”

Hắn không tránh đi, vẫn ngồi ở sôpha đầy sách lung tung, ánh mặt trời từ trên sàn thượng lén lút chiếu lên sô pha.

Đây rốt cuộc là cảnh tượng gì vậy, một cô gái đang phát điên liều mạng ném sách vào một thằng nhóc đang ôm bụng cười to.

Dù sao đi nữa, một ngày sáng sủa này đã bị tiếng mắng hoàn toàn đánh thức. Nếu cái thông báo tìm người trong TV kia đã khiến tôi kinh khủng một phen, thì khi tôi gọi

điện thoại tới ngân hàng để tra tài khoản thì kinh khủng thăng cấp cao

hơn ngàn lần, tôi cực kỳ muốn vươn tay túm cổ nhân viên ngân hàng đang

cầm điện thoại kia và cười lạnh nói với hắn: “Tiên sinh, ngài vừa vào

làm ở tập đoàn lừa dối phải không, không có ai nói cho anh là lấy triệu

làm đơn vị tiền là không thể dùng lung tung sao? Chỉ cần vừa nghe là

biết đó là nói dối vụng về!”

Lúc ngắt điện thoại, tôi chống hai

tay lên bàn, mặt đầy mồ hôi lạnh, nhiều tiền như vậy... Tôi thật sự phải ngồi tù một vạn năm. Tôi lần đầu tiên nghe thấy một triệu và một đồng

tiền cũng có thể cùng đẳng cấp như nhau, đống đó làm sao có thể làm phí

sinh hoạt đây, tên cuồng ăn cũng không xài hết được, dù là lợi tức hàng

năm cũng có thể đè chết người đi.

Tôi nói này, vị đại tiểu thư

kia, nếu cô muốn cho tiền thì có thể gửi đến bệnh viện hoặc các nơi khác trên thế giới đều được, đầu cô bị chập mạch sao? Thằng nhóc kia nói gì

thì cô liền tin sao, ngay cả toàn bộ tài sản của nhà mình cũng chắp tay

dâng cho người ta, tôi và thanh niên bây giờ thật sự là khác nhau một

trời một vực, tha thứ cho tôi vì không thể lý giải.

Nhiều tiền

như vậy, chắc chắn phải ngồi tù rất nhiều năm, cho dù là tự thú cũng vì

lừa kim ngạch quá lớn mà không thể được giảm hình phạt, rốt cuộc tôi đã

làm chuyện gì cực kỳ bi thảm với cậu sao? Sao kiếp này cậu lại đến đòi

nợ ác liệt như thế chứ.

Tự thú, không phải là không lưỡng lự, ác ma trong lòng luôn luôn ở bên tai nói nhỏ không ngừng thôi miên “Aiz,

dù sao cũng không có ai biết, mình cứ coi như không nhìn thấy gì, hơn

nữa mình đâu có làm cái gì, không đáng ngồi tù, cô xem bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn bao nhiêu, mỗi một ngày đều rất tốt đẹp, thôi vậy thôi

vậy, lần sau chú ý chút là tốt rồi.”

Tên ác ma này khiến cho tôi mất ngủ suốt hai ngày, cuối cùng tôi một cước đá văng nó, coi như nhìn

không thấy? Cậu cho rằng đó chỉ là một bộ sách thường thôi sao? Hắn chạy ra đi mượn sách ở thư viện thì còn được, nhưng đây lại là một số tiền

có thể giúp người ta sống thoải mái cả đời, nếu mà coi như không nhìn

thấy thì chẳng khác gì bị mù?

Hai ngày sau tôi xuất hiện ở phố

Số 13, còn cái tên trong nhà kia thì tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, tôi

sống chết túm chặt quần áo hắn muốn hắn đi theo tôi tự thú, nhưng biểu

cảm quỷ dị đó của hắn là sao? Nghiêng đầu sang một bên, lấy tay che

miệng là cho rằng tôi không nhìn thấy hắn đang cười sao? Có cái gì buồn

cười? Cười cười cười cười chết cậu đi. Cuối cùng tôi thật sự không kéo

nổi hắn đi, đành phải một mình đi.

Ở đầu phố Số 13, tôi gặp một

tiểu đội chấp pháp sắp đi ra ngoài tuần tra, tiểu đội trưởng của bọn họ

cũng là người quen, thường xuyên xuất hiện ở Lệ Đại Đạo, hình như anh ta chuyên phụ trách khu vực ấy.

“Cô Miru, buổi sáng tốt lành.” tiểu đội trưởng nhìn thấy tôi liền lên tiếng chào.

“Vâng, buổi sáng tốt lành, các cậu vất vả rồi.” Tôi tươi cười sáng lạn giơ tay lên chào.

“À, hẳn là.” tiểu đội trưởng và đội viên đi rất nhanh, lúc nói hết câu đã đi ra khỏi phố Số 13.

Tôi đứng ở tại chỗ, khuôn mặt tươi cười còn chưa dỡ xuống, cánh tay đang

giơ lên lập tức run run, sau đó bả vai sụp xuống, buổi sáng cái gì mà

tốt lành, lần sau gặp mặt thì tám phần sẽ là qua lưới sắt đi, anh là

quản ngục tôi là phạm nhân.

Nhìn thấy sở cảnh sát quen