Insane
Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328921

Bình chọn: 8.00/10/892 lượt.

ải, tuy rằng không nói gì, nhưng có

một số việc, cái nhìn của Miru đều rõ ràng hơn so với ai khác, nhìn ra

bản chất nhanh hơn bất cứ ai.” Majo hơi khuynh người về phía trước, mưa

theo vành mũ rơm trượt xuống, thu hồi lại bộ dạng lưu manh, sự thành

thục của đàn ông không có một chút ngây ngô “Aiz, danh sách tử vong đã

được thống kê ra, Touya hẳn sẽ rất khó chịu, thằng nhóc kia có thể buồn

bực hơn nhiều so với Mizuno, bình thường thì luôn cười hì hì, nhưng khi

đau lòng thì trong lòng anh ta còn đau hơn so với bất cứ ai, thằng nhóc

kia luôn đặt Esme lên trên mạng của mình, cũng khó trách anh ta tức phát điên la hét bắt giết hết kẻ địch như thế.”

“Lúc ở đại quảng

trường, em có nhìn thấy đội viên đội chấp pháp, không biết là họ đã đứng ở đó bao lâu, em nghĩ thành phố này chịu mỗi một điểm vết thương thì

đều biến thành đau gấp bội lên người bọn họ, bọn họ thật sự nhiệt tình

yêu thương thành phố này.”

“Vô nghĩa, nơi này vốn là nhà của bọn họ mà.” Majo dụi dụi cái mũi, không tùy ý lung lay chân nữa.

Tôi cười nhẹ hai tiếng, thẹn thùng sao, Majo cũng coi như là một thành viên của đội chấp pháp, tuy rằng là ngành kỹ thuật.

Mùi hương nồng đậm của thức ăn từ trong nồi tràn ra, ngoài cửa sổ, Majo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời “Aiz ô ô, mưa mau ngừng đi.”

“À, sau khi mưa tạnh, em muốn giúp Sahil tỉa hoa, anh cũng nên thu dọn sân

nhà mình đi, bằng không, cả vườn đầy cỏ mọc cao thì anh nhìn thấy nhà

mình kiểu gì đây.”

“Làm sao bây giờ? Cỏ Vĩ Cẩu cũng là một loại hoa, cứ để chúng nó mọc lên không phải rất tốt sao?”

“Nói đến nói đi thì anh chỉ là muốn nhàn hạ thôi, được rồi, nhanh vào đi, sắp ăn cơm rồi.”

“Hì hì, Miru, có khi anh cảm thấy quen biết em đúng là một chuyện rất may

mắn.” Majo cười quái dị một tiếng, nói xong câu đó liền ba chân bốn cẳng chạy vào.

Tôi cười cười “Bởi vì anh có thể đến nhà em cọ cơm cho nên mới thấy may mắn phải không.”

Mở cánh cửa sổ đang nửa mở ra, tôi nhìn ánh mặt trời đang hiện ra sau đám mây đen, hết mưa rồi.

A, có lẽ hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời đây. Tóc quá dài, sợi tóc

màu xám bạc mềm mại hơi che khuất tầm mắt, xuyên thấu qua khe hở của tóc mái nhìn thấy ánh mặt trời màu vàng nhẹ nhàng đang chiếu xuống đất.

Tôi lấy tay vén tóc trên trán ra sau tai, sau đó cúi đầu tiếp tục tỉa chậu

cây thông, đám Sahil còn chưa trở về, đã hơn một tuần rồi, tuy rằng

trước kia cũng có nhiều lần hàng xóm phố Bối Bối sẽ ngẫu nhiên biến mất

một đoạn thời gian, nhưng không đột ngột bằng lúc này, bình thường, khi

hàng xóm muốn đi ra ngoài lâu ngày đều luôn chào tạm biệt một tiếng,

hoặc là treo lên cửa nhà mình một khối bảng gỗ “Ra ngoài”. Lần này, mọi

người đều đi rất vội vàng.

Sau khi tỉa cây xong, lại chạy đến

nhà thợ sửa chữa ở cuối phố giúp anh ta tưới hoa, hy vọng thợ sửa chữa

có thể nhanh chóng trở về, tôi cực kỳ hoài niệm kỹ thuật sửa chữa hoàn

mỹ vừa chuyên nghiệp vừa nhanh chóng của anh ta.

Ngẩng đầu nhìn

xung quanh tràn ngập ánh mặt trời sáng sủa, mưa đêm qua khiến cho ánh

mặt trời hôm nay mang cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái trong suốt mát mẻ,

bụi hoa ven đường vẫn còn thấm đẫm bọt nước mưa.

Không nên lãng

phí thời tiết đẹp như thế này, tôi đẩy cửa cổng nhà ra, trên cửa, từng

nụ hoa Mân Côi nửa nở đang bám chặt, cuối tháng năm đến giữa tháng sáu

mới là mùa loại hoa này nở rộ đẹp nhất, khi đó cả tường rào đều sẽ thành thiên đường hoa nở rộ, tường rào lục sắc cũng sẽ biến thành màu đỏ hoặc phấn hồng.

Tôi trực tiếp đi giày xăng ̣đan vào trong nhà, thấy

hắn đang nằm ở sô pha, một bên chân trần gác ra ngoài sô pha tùy ý vung

vẩy, một bàn tay làm gối đầu, một bàn tay cầm một quyển sách đọc.

Tôi không dừng chân lại, chỉ quay đầu nói một câu “Không nên nằm đọc sách, cẩn thận bị cận thị.”

Gần đây, thằng nhóc này càng ngày càng ngồi bất nhã, đứng cũng bất nhã, ban đầu còn tưởng rằng hắn chỉ hơi tùy tiện chút, nhưng lại quên mất hắn

không hề có dây thần kinh ‘ngượng ngùng’, ở chung lâu mới phát hiện chỉ

lúc mới quen, thì hắn mới khách khí, nhưng một khi đã quen thuộc thì lập tức, đủ loại tật xấu của tên lười đều tuôn ra hết. Trước kia ít nhất

vẫn ngồi đọc sách, vậy mà nhìn bây giờ xem, trực tiếp nằm dài xuống.

Trước kia ít nhất còn có thể giữ một chút khoảng cách, hiện tại lại động một cái là ôm, một chút cũng không xấu hổ.

Có khi tôi rất muốn

bóp mặt hắn nói: “Cứ tùy tiện như thế thì coi sao được, là một người

thanh niên mà còn ỷ lại như vậy thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến con đường nhân sinh sau này, chăm chỉ nghiêm cẩn nhiệt huyết mới là phẩm đức mà

một người thanh niên nên có, mới mười sáu, mười bảy tuổi mà đã chỉ thích ở một chỗ khiến tương lai tối tăm thì phải làm sao bây giờ?”

Hơn nữa, tuy thích đọc sách là một ưu điểm, nhưng không chút tiết chế như

hắn khiến tôi cực kỳ lo lắng sớm hay muộn hắn sẽ chệch đường ray khỏi xã hội, biến thành một tên mọt sách.

Tôi ôm chăn, vỏ gối và đệm đi giặt, nhìn bọt xà phòng bay lên khi dẫm chân vào chậu quần áo, tôi đột

nhiên cảm thấy rất vui vẻ, vào thời tiết này đi giặt chăn đệm là thích

hợp nhất.

Giặt xong, t