Insane
Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324171

Bình chọn: 9.5.00/10/417 lượt.

vai một người lắc đầu, tỏ ý họ cũng không

biết. Tiêu Tinh ngượng ngùng đứng đó vì bị người ta cười nhạo, ánh đèn

vàng ấm áp trên sân khấu chiếu vào người cô, để lộ khuôn mặt đỏ ửng. Vì

quá căng thẳng, bỗng chốc cô quên mất câu tiếp theo. Đột nhiên một chàng trai ngồi trong góc đứng dậy, rảo bước đi đến trước mặt Tiêu Tinh, tươi cười giơ tay vỗ vai cô, “Tiêu Tinh, Tạ Ý của em ở đây này, có gì dặn dò không?”.

Cách nói bỡn cợt rất kiểu… công tử phong lưu(*)…Vệ Nam và Kỳ Quyên đứng cạnh ho sặc sụa hai tiếng, một người phụt cả nước

ngọt ra ngoài. Tiêu Tinh tức đến đỏ mặt, trợn mắt nhìn anh ta, một hồi

lâu không nói được lời nào. Tiếng cười lúc nãy chắc chắn là do tên ngốc

này giở trò!Tên Tạ Ý xấu xa không hề có một chút tự giác khi đã phạm sai lầm, lại còn tỏ ra rất phong độ khi rụt tay lại, cười cợt và nói:

“Đừng có nói ‘Tạ Ý của tôi’ nữa…”.

Phía dưới bỗng chốc cười phá lên.

“Thì ra đây chính là ‘lòng biết ơn’ của Tiêu Tinh”.

“Bạn Tạ, bạn tặng mình cho Tiêu Tinh đi, cô ấy đã nói bạn là của cô ấy rồi”.

Tạ Ý ngoảnh đầu lại, mắng mỏ đám người đang cười trong góc:

“Các cậu nói đủ chưa? Tiêu Tinh nhà mình đang xấu hổ kia kìa, không nhìn thấy cô ấy đỏ mặt sao?”.

Đúng là càng nói càng khiến người ta hiểu lầm…Thú thực lúc ấy Tiêu Tinh rất muốn tìm thứ gì đó để bắt anh ta im miệng, ném cả quả dưa hấu vào mặt anh ta cũng được, hoặc là cái nồi cũng được, ném thẳng vào

đầu anh ta. Đáng tiếc lúc ấy cô đứng trên sân khấu, bên cạnh không có

thứ gì, trên tay chỉ có chiếc micro, không tiện ném đi, chỉ có thể

nghiến răng nghiến lợi gườm gườm nhìn tên Tạ Ý không biết mình đã sai ở

đâu lại còn ra sức nói những lời nực cười để chữa cháy. Cũng bắt đầu từ

hôm ấy, rất nhiều người tưởng rằng Tạ Ý thích Tiêu Tinh, Tiêu Tinh thích Tạ Ý, không ai biết rằng Tiêu Tinh đỏ mặt vì tức giận chứ không phải đỏ mặt vì xấu hổ, cũng không ai biết rằng Tạ Ý đỏ mặt là vì uống bia. Quả

thực ngày hôm ấy anh ta đã uống quá chén. Tóm lại, đột nhiên hai người

trở thành đôi thanh mai trúc mã xứng đôi vừa lứa, cũng trở thành đối

tượng để bạn bè trêu chọc. Mỗi lần tụ họp, mỗi lần đi du lịch, chỉ cần

chỗ nào có Tạ Ý thì Tiêu Tinh khó tránh khỏi bị mọi người trêu chọc một

hồi. . .

“Ô, Tiêu Tinh, Tạ Ý của cậu đến rồi, có gì cần dặn dò không?”.

Tất cả đều học cái giọng điệu công tử phong lưu của Tạ Ý để

trêu ghẹo Tiêu Tinh. Mỗi lúc như thế, Tiêu Tinh chỉ muốn bò dưới đất ra

sức đào bới, đào một cái hố và chôn mình xuống đó. Thời gian học đại

học, nhẫn nhịn những tin đồn mơ hồ ấy trong suốt hai năm, cuối cùng cũng nhịn được đến khi Tạ Ý ra nước ngoài. Vốn tưởng rằng đôi tai được yên

ổn, nào ngờ hôm nay gặp lại bạn cũ trên đường phố New York, không kìm

nén được chạy lại ôn chuyện cũ, kết quả lại khơi dậy cảm giác day dứt mơ hồ của anh chàng đầu óc có vấn đề này.

“Xin lỗi em, lúc đầu anh không nên đối xử với em tốt như vậy, khiến em hiểu lầm”.

“Tiêu Tinh, vì anh mà một mình em phải đi xa như vậy, em ngốc quá…”.

“Nhưng anh thật sự không có cách nào để đáp lại em”.

“Trong lòng anh, em luôn là người bạn tốt nhất”.

“Chúc em hạnh phúc”.

ói xong câu ấy, Tạ Ý buồn rầu quay đi, dường như anh ta mới

là kẻ đáng thương bị Tiêu Tinh bỏ rơi, ngay cả bóng dáng cũng toát lên

vẻ cô đơn. Cuối cùng Tiêu Tinh đã lấy lại bình tĩnh, cảm giác toàn thân

như bị sét đánh, lục phủ ngũ tạng đều khó chịu như bị thiêu đốt. Nếu

không phải vì ở cửa khách sạn có nhiều người như thế, cô chỉ muốn ra sức túm cổ Tạ Ý, lớn tiếng hét vào tai anh ta: Xin lỗi cái đầu anh ý!Cô nói thích anh ta lúc nào? Đúng là kẻ tự kỷ điên cuồng, tưởng ai cũng mê

mình chắc, ăn dưa bở đến mức này cũng thật lợi hại! Không phải anh ta

học làm diễn viên, suốt ngày muốn tìm đề tài diễn xuất đấy chứ? Lại còn

tưởng lần này cô đến New York là vì tìm anh ta? Đầu óc hâm hấp không nói làm gì, lại còn chạy đến nói nhăng nói cuội?Tiêu Tinh không kìm được

điên cuồng gào lên trong lòng:

“Anh tưởng tôi đến tìm anh? Tôi hứng thú tìm mộ anh hơn!”.

Bóng Tạ Ý nhanh chóng biến khỏi tầm mắt, Tiêu Tinh đứng giữa

đường không tiện phát tác, chỉ có thể sống sượng nuốt cơn bực tức vào

bụng. Về khách sạn, Tiêu Tinh ngồi trước bàn, buồn rầu lấy cuốn nhật ký

màu đen trong ngăn kéo. Tấm bìa màu đen làm tôn lên tâm trạng bị đè nén

của cô lúc này. Mở trang đầu tiên, một dòng chữ in đậm hiện lên trước

mắt: Cuộc phiêu lưu đến New York của Tiêu Tinh. Mở tiếp một trang nữa là nhật ký mới viết, tiêu đề là “Một ngày xui xẻo”.

Hôm qua ngủ quá nhiều trên máy bay, buổi tối không ngủ được,

thế nên cô đã mở nhật ký ghi lại toàn bộ những chuyện xui xẻo sau khi

đến New York, nhân tiện dùng những lời lẽ cay độc nhất để nguyền rủa kẻ

gây ra mọi tội lỗi là Thẩm Quân Tắc. Xem ra tối nay cô lại có chuyện để

làm rồi. Tiêu Tinh ngồi trước bàn, xắn tay áo, cầm bút, viết chương thứ

hai với ngọn lửa tức giận trào dâng trong lòng, tiêu đề là “Ngày xui xẻo thứ hai”.

Chương này dành cho tên Tạ Ý ngu ngốc với mức EQ dưới 0!Tiêu

Tinh quen Tạ Ý hồi cô năm tuổi, lúc ấy việc làm ăn của nhà họ Tiêu vừa

mới bắt