
đẹn dưới
chân, nói. "Mạt Mạt lớn lên trong lòng tôi, tôi dạy cô bé nói chuyện, dạy
cô bé bước đi, dạy cô bé viết chữ... Cô không hiểu được tình cảm của tôi đối
với cô bé sâu đậm thế nào. Cô ấy giống như em gái tôi, hoặc như con
gái..."
"Cô ta cũng không coi anh như anh trai, coi như
bố. Cô ta yêu anh!"
"Cô ấy là một đứa trẻ con! Bé gái khi bảy tuổi,
yêu búp bê vải, hai mươi bảy tuổi còn có thể yêu sao?"
Tiêu Vi không nói thêm nữa.
"Vi, tôi đã từng vô cùng hận cô, hận đến nỗi
không muốn giải thích với cô bất kì chuyện gì, cũng không muốn có bất kì cái gì
dính dáng với cô nữa. Thế nên mấy năm nay, trong lòng cô tích lũy rất nhiều thù
hận, không biết trút ra thế nào..." Giọng nói của An Nặc Hàn nghe chân
thành như vậy đấy. "Cô muốn trả thù, có thể hướng về phía tôi, chuyện của
chúng ta không liên quan đến Mạt Mạt."
Không liên quan? Nói thật đơn giản, không có Hàn Mạt,
An Nặc Hàn sẽ không mang trên vai hôn ước, cô sẽ không vì trong lúc nhất thời
say rượu phát sinh quan hệ với Jack, cô lại càng không đi tới bước này ngày hôm
nay.
Bây giờ cô giống như một đóa hoa héo tàn, mặc cho
người người giẫm đạp, dựa vào cái gì Hàn Mạt có thể được muôn vàn chiều chuộng
yêu thương!
Cô không cam lòng, cô không chiếm được An Nặc Hàn, cô
cũng không để Hàn Mạt đạt được.
Trong lòng oán hận, Tiêu Vi vẫn biểu hiện ra nụ cười
quyến rũ: "Anh đánh giá em rất cao rồi, cô ta có tiền có thế, ra ngoài đều
có người bảo vệ, em nào có bản lĩnh trả thù cô ta?"
"Cô không làm được, còn ai có thể làm được."
An Nặc Hàn cười giễu cợt: "Vi, cô có một người em trai tốt, vừa có tài lại
cũng thật lòng tốt với cô. Chẳng qua, tôi khuyên cô làm việc đừng có quá tuyệt
tình, một vừa hai phải thôi."
"Rất xin lỗi, em có thể ngăn cản Thành tiếp cận
Hàn Mạt, em không ngăn cản được Hàn Mạt đến quấy rầy Thành."
"Tôi chưa nói để Thành rời khỏi Mạt Mạt, thật ra
tôi coi Mạt Mạt là em gái tôi, so với bất kỳ ai tôi đều hy vọng cô ấy lấy được
một người thật sự yêu mình, sống cuộc sống vô ưu vô lo. Cô trở về nói với Tiêu
Thành giúp tôi, nếu như cậu ta lừa gạt Mạt Mạt, thì hãy lừa tới cùng, nếu để
tôi biết cậu ta làm tổn thương Mạt Mạt, đừng nói là hát, tôi sẽ khiến cậu ta
sau này ngay cả nói cũng không nói được..."
"Anh!"
"Còn nữa, nghe nói hôm nay cô thiếu chút nữa bị
xe đâm." Anh điềm đạm nói với cô: "Từ ngày mai trở đi tôi sẽ sai
người bảo vệ cô, miễn cho cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Mạt Mạt lại trách
móc tôi!"
"Vì sao?" Thấy An Nặc Hàn nói như vậy, Tiêu
Vi càng thêm ghen tị, càng cảm thấy thế giới này đối xử với mình không công
bằng, cô lớn tiếng chất vấn: "Cùng là phản bội, vì sao anh không thể tha
thứ cho em, nhưng lại khoan dung với Hàn Mạt như thế? Nếu trước đấy anh đối xử
với em chu đáo được bằng một nửa Hàn Mạt, em làm sao lại cùng Jack..."
"Lên giường?" An Nặc Hàn lạnh lẽo bổ sung
đầy đủ cho cô.
"Em.." Tiêu Vi nhìn về phương xa, những ngọn
đèn trong mắt cô mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không nhìn rõ.
"So với chuyện cô và Jack lên giường..." An
Nặc Hàn bình tĩnh nói: "Tôi càng không thể tha thứ cho việc cô không tin
tôi. Trước kia tôi đã nói tất cả mọi chuyện với cô rất rõ ràng, cũng nói cho cô
quan hệ của tôi và Mạt Mạt, cô không những không tin tôi, còn cho rằng tôi muốn
gia sản nhà Mạt Mạt..."
An Nặc Hàn cười một cách châm biếm: "Luôn miệng
nói yêu tôi, trong suy nghĩ của cô, suy cho cùng tôi là dạng người gì?"
"..."
Tiêu Vi cảm thấy bản thân ngoại trừ việc rời đi không
còn điều gì khác để nói.
Cô quay người, đi dọc theo đường rừng trở về.
...
Không phải người con gái nào cũng may mắn giống Mạt
Mạt, sống trong thiên đường, chảy dòng máu của thiên sứ.
Ít nhất Tiêu Vi không phải như vậy, trước khi cô tới
Australia, cô và bố dượng sống với nhau. Bố dượng của cô là một thương nhân thủ
đoạn, biểu hiện ra với cô rất dịu dàng thương yêu, trong lòng lại vô cùng xấu
xa. Từ bố dượng cùng với bạn bè làm ăn bên người ông ta, Tiêu Vi đã nhìn ra đời
thật đáng ghê tởm, nhìn thấy quá nhiều đàn ông giả dối.
Thế nên trước đây An Nặc Hàn nói cho cô toàn bộ mọi thứ,
kể về sự bất dắc dĩ về trách nhiệm và tình thân, sau đó, đưa ra lời chia tay
với cô, cô căn bản không tin, cô giống như nổi điên mắng anh, đánh anh.
Anh không hề tránh né, không nói gì mà nhìn, để kệ cô
đánh tới mệt mỏi.
Về sau cho dù cô đa nghi, cô hận anh, cô cho rằng An
Nặc Hàn cũng giống như những người đàn ông khác, chỉ muối dùng lời ngon tiếng
ngọt lừa cô... Giữa mâu thuẫn yêu và hận, cô lại không kiềm chế được nỗi nhớ
nhung An Nặc Hàn, van xin anh trở lại bên cô...
Quãng thời gian chia sẻ một chàng trai với một cô gái
khác thật không tốt, nhất là khi nhìn họ quang minh chính đại đi cùng nhau, mà
chính mình đều phải trốn ở mội nơi kín đáo gần đấy lặng lẽ nhìn, giây phút đó,
Tiêu Vi luôn cho rằng bản thân mình mới là người thứ ba phá hoại hạnh phúc của
người khác... Cô không rõ thế giới vì sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.
Cô không sai cái gì, là Hàn Mạt nhảy vào giữa bọn họ, giành mất người yêu của
cô, là An Nặc Hàn