
ô nói xong, An Nặc Hàn chặn đứng lời cô:
"Em vì cậu ta, chết cũng sẵn lòng, ai còn có thể ngăn cản em?"
"Không phải..." Cô vội vàng giải thích:
"Em là muốn cứu anh ấy thôi, em không nghĩ tới..."
Trong cuộc điện thoại vượt đại dương vang tới một một
tiếng gọi mơ hồ: "An..."
Sau đó, điện thoại liền bị ngắt.
Mạt Mạt đờ đẫn nghe tiếng báo máy bận trong điện
thoại, dựa vào vô số lần kinh nghiệm chuyển đổi giờ của cô, hiện nay là sáng
sớm ở Anh, một chàng trai và một cô gái vào lúc sáng sớm sẽ làm cái gì? Cô
không muốn biết.
Cô chỉ muốn biết vì sao anh phải ngắt điện thoại,
dường như cô là người thứ ba vụng trộm, không thể thấy ánh sáng.
Cô giận dữ quay số lần nữa, đối phương đã tắt máy...
Bàn tay cầm điện thoại mất hết sức lực buông thõng
xuống, Mạt Mạt tựa lưng vào tường, mỉm cười, lúc này hình như không nên cười.
Thế nhưng cô không dằn lòng được muốn cười nhạo chính
bản thân mình!
Trên đời có nhiều chàng trai tốt như vậy, cần gì phải
khăng khăng yêu anh ấy? Anh ấy đáng sao?
Cô dâng trọn cả trái tim cho anh, mà anh thì ở bên
ngoài chơi bời trăng hoa, sau khi chà đạp trái tim của cô, lại còn chế giễu cô "không có
cơ thể khiến người ta có thể yêu"...
"An Nặc Hàn! Anh là một thằng khốn nạn! Tôi Hàn
Bọt cho dù cả đời không lấy được ai, cũng không lấy anh!"
Quát tháo xong, Mạt Mạt ngồi xuống giữa cầu thang, ôm
chặt lấy ngực.
Lồng ngực rất đau, rất đau. Từng giọt máu đào rơi tí
tách tí tách!
Sau đó, ngực không còn đau, máu dường như cũng đã chảy
khô. Cô lần theo tay vịn cầu thang đứng dậy, từng bước từng bước đi xuống tầng,
rời khỏi bệnh viện.
Ngày thứ ba sau sinh nhật mười lăm, cô thật sự đã
trưởng thành!
Mới phát hiện ra, trưởng thành chẳng hay ho gì!
...
Năm ngày trôi qua, anh không gọi điện lại, cô cũng
không muốn nghe giọng nói của anh.
Một chút cũng không muốn!
Sau khi tắm rửa, Mạt Mạt dùng khăn mặt lau khô nước
trên người, thay một chiếc váy màu đen, hoa văn tối màu mới mua, lấy lược chải
từ trên đỉnh đầu xuống mái tóc ẩm ướt đang bện vào nhau , ánh mắt rơi vào màn
hình di động cách đó không xa.
Tóc vướng vào lược, cô dùng thêm sức, tiếp tục chải.
Chân tóc bị kéo mạnh đứt đoạn, cô chẳng hề cảm thấy đau, tiếp tục chải.
Đúng lúc, di động reo vang, cô chạy hai bước đến trước
tủ cầm điện thoại lên.
Mặt trên hiện lên một dãy số xa lạ, cô có chút chờ đợi
nhận máy, bên kia đầu dây truyền đến một giọng nữ nhỏ nhẹ: "Xin hỏi, có
phải Hàn Mạt không?"
"Là tôi." Giọng nói này cô không chỉ từng
một lần nghe trong điện thoại, là Tiêu Vi: "Chị tìm tôi có việc gì
sao?"
"Tôi có thể nói chuyện với cô không?"
Cô vừa định nói chúng ta không có việc gì để nói, Tiêu
Vi rất nhanh bổ sung một câu: "Về Thành."
"Được."
Mấy ngày nay, cô rất muốn biết tình trạng thương tích
của Tiêu Thành có khá lên chút nào chưa.
...
Nửa tiếng sau, Mạt Mạt đi trên con đường rải đầy lá
cây bạch quả ra khỏi trường học, Tiêu Vi đã chờ cô tại cổng chính.
Mấy ngày không gặp, Tiêu Vi càng hốc hác hơn, quần áo
hàng hiệu, đồ trang sức lấp lánh cũng không thể che đậy được vẻ u ám trên khuôn
mặt cô ấy. Mạt Mạt vô thức sờ mặt mình, đoán rằng sắc mặt của cô cũng không tốt
hơn Tiêu Vi là mấy.
"Có thể tìm một chỗ nào đó ngồi không?"
"Có thể." Cô đưa Tiêu Vi đi tới quán nước
cạnh khuôn viên trường, gọi hai cốc trà sữa nóng, chờ Tiêu Vi mở lời.
Trước khi nói chuyện, Tiêu Vi mỉm cười một chút, cười
rất cay đắng: "Chuyện Thành bị đánh cảnh sát đã điều tra rõ rồi."
Mạt Mạt kinh hãi, cốc trà sữa trong tay bị bóp đến
thay đổi hình dạng.
Tiêu Vi bình thản nói: "Cảnh sát nói, ông chủ
quán bar của Thành thua rất nhiều tiền trong một sòng bạc, không dậy nổi, lại
không muố phải cầm cố cả quán bar đi gán nợ, người phụ trách sòng bạc đã từng
thương lượng với ông ta rất nhiều lần, cũng không có kết quả. Thế nên, người
của sòng bạc đã mời xã hội đen tới hỗ trợ. Người trong xã hội đen làm việc cũng
không tính hậu quả, vì cảnh cáo ông chủ bar, đứt khoán đập tan tành cả quán,
làm Thành bị thương..."
Đây là câu chuyện nghìn lẻ một đêm thần thoại nhất mà
Mạt Mạt đã từng nghe, hóa ra cảnh sát Australia còn có thể bịa chuyện hơn so
với người Hy Lạp.
"Ông chủ quán bar đã xin lỗi Thành, nói ông ta
sẵn lòng nhận toàn bộ trách nhiệm, còn nói người của sòng bạc mong muốn trả cho
Thành một số tiền khá lớn, coi như bồi thường, khuyên nó có thể đồng ý hòa giải
không cần tòa án. Thành ngoại trừ đồng ý không còn lựa chọn nào khác."
"Thương tích của Thành đã tốt hơn chưa?"
Tiêu Vi lắc đầu, cúi mặt uống một hớp trà nóng, giữa
hơi nóng mong manh, trên lông mi của cô ấy đọng lại giọt nước. "Các người
vì sao muốn đối xử với nó như thế, vì nó là em tôi sao?"
Mạt Mạt không cách nào trả lời được, trên thực tế,
chuyện này cô cũng từng hỏi vô số lần: Vì sao muốn đối xử như thế với
Tiêu Thành? Anh ta làm sai cái gì?
Mỗi người đều cho cô một đáp án giống nhau: Bởi vì cậu ta
là em trai Tiêu Vi.
"Cô hận Thành, đúng không?" Tiêu Vi hỏi lại
cô.
Mạt Mạt lắc đầu, cô không hận, cho dù anh ta là em
tra