Snack's 1967
Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323003

Bình chọn: 9.00/10/300 lượt.

i Tiêu Vi, cho dù anh ta vì báo thù cho chị gái mình, cố tình tiếp cận cô,

cô cũng không hận anh ta.

Chưa hề đầu tư tình cảm, làm sao có hận?

"Nó thật lòng yêu cô, hôm đó, nó nói những lời đó

là có nỗi khổ tâm."

"Tôi biết..."

Tiêu Vi giương mắt nhìn cô, tiếp tục nói: "Trước

kia, Thành đánh giá rất cao thiên phú của cô, cũng bị sự cố chấp của cô với âm

nhạc làm cảm động, nhưng nó không muốn dạy cô hát, vì cô đã giành mất bạn trai

tôi... Nhưng cô nhiều lần kiên trì, nhiều lần dây dưa. Về sau nó bị cô dây dưa

đến phiền, cố tình lừa cô, muốn cô tự thấy khó mà rút lui, từ bỏ suy nghĩ học

nhạc với nó. Không ngờ cô lại tìm cả ngày trong nhạc viện. Ngày đó, Thành nói

với tôi: Nó muốn dạy cô..."

Mạt Mạt nhớ tới ngày cuối tuần mấy tháng trước, cô đi

khắp nơi tìm Tiêu Thành, mệt đến nỗi cạn kiệt cả tinh thần lẫn sức lực.

Ngày đó, nếu cô sớm biết đến quan hệ của Tiêu Thành và

Tiêu Vi, tuyệt đối sẽ không ép anh ta. "Nhưng nếu anh ấy nói sớm cho tôi

biết, tôi sẽ không cưỡng cầu anh ấy."

"Thành thích cô thật, nó nói cô là một cô gái có

thế giới nội tâm vô cùng phong phú. Nó còn nói cho tôi biết, tình cảm của cô

đối với An Nặc Hàn chẳng hề kém tôi, chuyện tình cảm, không có ai đúng ai sai,

chỉ có ai thua ai thẳng. Vì chuyện của cô, tôi còn từng cãi nhau với nó không

chỉ một lần..."

Tiêu Vi khóc, Mạt Mạt đưa giấy ăn cho cô ta, Tiêu Vi

lau nước mắt, tiếp tục nói: "Về sau, tôi phát hiện thấy nó thật lòng yêu

cô, nó muốn đem toàn bộ những thứ mình biết dạy cho cô, nó muốn giúp cô quên đi

nỗi buồn, sống những ngày thật tốt, hài lòng vui vẻ. Tôi hiểu cảm giác yêu một

người, cũng không trách nó thêm nữa."

"Vì sao muốn nói với tôi những thứ này?"

"Bởi vì..." Tiêu Vi khẩn khoản nắm lấy tay

cô: "Thành cần cô, trừ cô ra không ai có thể giúp nó."

"Cần tôi? Vì sao?"

Bác sĩ nói phổi của nó bị hư tổn, sau này có thể không

hát được những âm cao nữa."

"Cái gì?" Mạt Mạt kinh hãi đánh độ cốc trà

nóng trong tay. "Chị nói anh ấy không thể hát được nữa?"

"Cũng không phải nói hoàn toàn không thể, bác sĩ

nói: cũng không phải không có khả năng khôi phục. Nhưng Thành không tin, nó nói

bác sĩ đang an ủi nó... Trạng thái tâm lý của nó rất kém, tôi lo nó xảy ra

chuyện."

Âm nhạc là tính mạng của Thành, không thể hát, vậy đối

với anh ta có nghĩa lý gì?

"Mạt Mạt, chỉ có cô mới có thể giúp nó. Cô đi

khuyên nó tỉnh táo lại mà đứng lên, đồng ý điều trị... Coi như tôi cầu xin cô,

cô nhất định phải giúp nó."

"Chị yên tâm, tôi sẽ làm." Mạt Mạt gật đầu.

Trong lúc người đàn ông yếu ớt nhất, điều khiến anh ta có thể xây dựng được

lòng tin không phải là bố thí, mà là sự coi trọng và mến mộ của người khác đối

với anh ta.

Khi Tiêu Vi rời đi, cố ý dặn dò cô: "Đừng để

Thành biết tôi đã từng đến tìm cô, nó nhất định sẽ trách tôi… Nó không muốn

quấy rầy cô."

"Tôi sẽ không nói cho anh ấy biết."

Về đến nhà, Mạt Mạt đi tới trước sofa, nói với Hàn

Trạc Thần đang đọc báo: "Bố, mai con muốn tới bệnh viện thăm Thành."

Giọng điệu của cô không phải cầu xin, mà là cương

quyết tuyên bố sự thật.

Hàn Trạc Thần nâng mắt nhìn cô, thản nhiên đáp lại cô

hai chữ: "Không được!"

Đổi lại là trước đây, Mạt Mạt nhất định sẽ ngẩng đầu

lên, bướng bỉnh la hét: "Không cho con đi cũng được, trước hết bố chặt gãy

chân con đã."

Hôm nay cô không muốn lại làm như vậy nữa, bởi vì đó

là phương pháp trẻ con mới có thể dùng. Cô đã trưởng thành rồi, học được cách

lựa chọn phương pháp trực tiếp nhất, hiệu quả nhất.

"Bố..." Cô từ từ quỳ xuống đất, đầu gối chạm

xuống mặt sàn đá hoa cương vừa cứng lại vừa lạnh. "Chuyện của con và anh

Tiểu An, bố đừng xen vào nữa!"

"Mạt Mạt?" Hàn Trạc Thần kinh hãi, vươn tay

ra với tốc độ nhanh nhất, nâng người cô dậy ôm vào lòng. "Còn làm cái gì

vậy?"

Thấy sự thương yêu trong mắt bố mình, cô cũng không

thể chịu được nữa, dựa vào trong lồng ngực của ông nghẹn ngào khóc nức nở...

Cô khóc rất lâu, khóc ra toàn bộ sự tủi thân trong

lòng, cô nghe được bố cô nói: "Được rồi, được rồi! Con muốn đi thì cứ đi,

mỗi ngày đi cũng được, về sau bố không quản cái gì nữa."

Cô tiếp tục khóc, mãi cho đến khi khóc chẳng còn sức

lực, toàn thân mền nhũn ngất trong lòng bố cô...

***

Sau khi tan học ngày hôm sau, lái xe không đợi Mạt Mạt

mở lời, đưa cô thẳng đến bệnh viện Thánh Giáo Đường.

Cô mua một bó hoa tươi ở cổng bệnh viện, ôm vào phòng

Tiêu Thành.

Trong phòng bệnh, Tiêu Thành ngồi nửa dựa mình vào

gối, Tiêu Vi ngồi cạnh anh, đưa nước cho anh uống. Vết thương trên mặt anh cũng

đã kết vẩy, băng vải quấn trên tay cũng đã được tháo ra, xem ra vẫn chưa đến

xương cốt. Chẳng qua sắc mặt của anh nhợt nhạt, đôi môi khô nước đến tróc hẳn

một tầng da.

Tiêu Thành thấy cô, ngạc nhiên nhìn về phía Tiêu Vi,

ánh mắt thăm dò tựa như đang hỏi: Là chị bảo cô ấy tới?

Tiêu Vi né tránh ánh mắt dò hỏi của anh, đứng dậy:

"Chị đi ra ngoài mua cơm tối, hai người trước tiên cứ trò chuyện một

lát."

Sau khi Tiêu Thành đưa mắt nhìn theo Tiêu Vi rời đi,

tầm mắt mới chuyển tới trên mặt Mạt Mạt, trong giọng nói lạnh băng kh