
g chưa cưới của chính mình, cho dù có bị hỏi,
cũng sẽ rất nhanh lảng sang chuyện khác.
Không phải là đã thực sự xảy ra chuyện gì chứ?
Tô Việt thử hỏi dò: "Mạt Mạt, chồng chưa cưới của
em sắp tốt nghiệp rồi phải không? Lúc nào sẽ trở về?"
"Đã tốt nghiệp rồi, anh ấy nói cuối tháng sẽ trở
về. Mấy ngày nay cũng không có thông tin từ anh ấy, không biết anh ấy có còn
trở về hay không."
"Anh ấy sẽ trở về? Sao em dường như không vui vẻ
lắm?"
Mạt Mạt cầm lên bình nước khoáng còn lại một nửa trong
góc tường, uống từng hớp một, làm thông cổ họng khô rát. Cô từ từ nở nụ cười
châm biếm với Tô Việt. "Nói không chừng chị lại nói trúng rồi, anh ấy bị
cô gái khác quyến rũ mất."
Tô Việt ý thức được mình đã nói sai, vội vàng đổi
giọng: "Em đừng nghe chị nói lung tung, anh ấy nhất định sẽ không thế đâu.
Em dễ thương thế này, anh ấy sao có thể thay lòng đổi dạ được."
Mạt Mạt lắc đầu.
Trái tim anh ấy xưa nay vốn chẳng đặt trên người cô,
sao có thể nói là thay lòng đổi dạ chứ?
Cô không muốn nói tiếp với Tô Việt về chủ đề này nữa.
Vì thế bèn thu dọn đồ đạc qua loa, nói: "Chị à, em đi tắm trước đây."
Tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm, Mạt Mạt trước khi thay
quần áo, lôi di động ra nhìn thoáng qua.
Trên màn hình không hề có bất kỳ tin báo mới nào.
Đã năm ngày rồi, vì sao anh không hề gọi điện cho cô,
đang giận cô? Hay là đã quên sự tồn tại của cô rồi...
Trong hai loại khả năng này, Mạt Mạt thà chọn cái
trước, nhưng cô rốt cuộc đã làm sai cái gì chứ?
Cô cố gắng suy nghĩ.
Sáng sớm năm ngày trước, cô nhận được điện thoại từ
bệnh viện nói Tiêu Thành đã tỉnh, muốn gặp cô. Cô vội vàng thay quần áo, muốn
đến bệnh viện thăm anh ta.
"Mạt Mat, con đi đâu đấy?" Cô vừa mới xuống
tầng, đã bị bố cô quát gọi lại.
"Bệnh viện gọi điện tới nói Thành đã tỉnh, muốn
gặp con."
"Không được đi!"
Mạt Mạt dừng lại, quay người nhìn "đầu sỏ"
đang hưởng thụ bữa sáng trước bàn, việc đã đến nông nỗi này, cô không muốn lại
chỉ trích hành động tàn nhẫn của ông nữa, thành khẩn nói lý với ông: "Bố
à, Thành là vì con mới phải nằm viện, con đi xem anh ấy thế nào cũng không được
sao?"
Dựa vào kinh nghiệm trước khia, "nói lý"
mười phần thì tám chín phần là thất bại.
Cô cho rằng bố cô sẽ phản đối kịch liệt, không nghĩ
tới ông lại chỉ vào chỗ ngồi đối diện: "Ăn xong bữa sáng đã, bố sẽ bảo lái
xe đưa con đi."
Mạt Mạt nuốt lại mấy lời tràng giang đại hải phía sau,
ngồi bên cạnh mẹ, bưng cốc sữa đặt trên bàn lên uống một hớp, sau đó cầm chiếc
sandwich kẹp trứng gà lặng lẽ cắn một miếng.
"Mạt Mạt, Tiểu An gọi điện cho con chưa?" Mẹ
hỏi cô.
Nhắc tới An Nặc Hàn, bàn tay của Mạt Mạt cứng lại một
chút, chết lặng nghẹn miếng sandwich trong cổ họng, đầy đến nỗi không nói nên
lời.
Đợi đến khi nuốt xuống được hết sandwich, cô cúi đầu,
vài sợi tóc trên trán rủ bên sườn mặt, che khuất đôi mắt thương tâm thất vọng
của cô. "Điện thoại của con hỏng rồi, lát nữa con đi mua một cái
mới."
"Mạt Mạt, hôm nay đi thăm Tiêu Thành, thì hãy
hoàn toàn chấm dứt với anh ta đi." Giọng điệu của bố không phải là cho
thương lượng, mà là ra kết luận.
Thế nên Mạt Mạt cho rằng cô có thể khỏi phải trả lời.
...
Ăn cơm xong, Mạt Mạt gọi lái xe tới hộ tống, đi tới
bệnh viện Thánh Giáo Đường.
Dựa vào số phòng bệnh viện đã cho cô biết, cô rất
nhanh tìm được phòng giám sát thương tật nghiêm trọng Thành nằm.
Cách tấm kính thủy tinh, cô thấy vài người cảnh sát
đứng bên cạnh giường, Tiêu Thành nằm ở đó, còn Tiêu Vi ngồi bên cạnh, liên tục
lau nước mắt trên mặt.
Trên khuôn mặt tiều tụy không chịu được kia của Thành
đã không tìm ra sự cao quý và kiêu ngoại trên sân khấu, thu hút vô số những cô
gái trẻ, cũng như trên khuôn mặt khóc lóc trang điểm thật dày của Tiêu Vi kia
đã không thể tìm lại được sự thanh nhã thoạt tục trong quá khứ.
Mạt Mạt khẽ đẩy cửa vào, tuy rằng không biết đối mặt
với hai người trong phòng bệnh thế nào, nhưng cô vẫn không có cách nào trốn
tránh.
Cảnh sát thấy cô đi vào, rất khách sáo dùng tiếng Anh
thăm dò: "Xin hỏi, cô là cô Hàn Mạt phải không?"
"Là tôi." Cô gật đầu, ánh mắt nhìn tới cánh
tay được băng bó đến kín mít của Thành, cô có phần lo lắng, cánh tay kia liệu
có thể đàn guiter điện được nữa hay không.
"Cô Hàn, chúng tôi có thể hỏi cô mấy vấn đề
không?"
"Tôi..." Cô đang không biết nên nói gì.
"Cô Hàn." Cảnh sát lại nói với cô: "Đây
là sự việc bạo lực vô cùng dã man, xin cô nói ra hết mọi chuyện cô biết."
"Không liên quan đến cô ấy." Tiêu Thành giải
vây cho cô, khó khăn mở miệng: "Tôi đang ở trong bar, làm mất lòng khách,
họ mới có thể ra tay... đánh tôi."
"Thế nhưng dựa theo chứng cứ từ những vị khác
trong bar lúc ấy: anh và những người đó không hề phát sinh tranh chấp, họ vừa
chạy vào đã bắt đầu đánh anh."
"Ngoại trừ chuyện của anh ta, cái gì tôi cũng
không biết!" Tiêu Thành nhắm mắt lại. "Tôi mệt rồi! Tôi cần nghỉ
ngơi!"
Cảnh sát dường như đã từng nhận được sự trầm mặc của
anh ta, không hỏi thêm gì nữa, nói một câu: "Chuyện này chúng tôi nhất
định sẽ điều tra rõ." rồi rời đi.
Cảnh sát đã đi rất l