
rời khỏi cô ấy, thậm chí ngay cả một lời dặn dò cũng không có, lén
lút về nước.
Vào thời kỳ Tiêu Vi đau khổ nhất, lại có một chàng
trai an ủi cô ấy, cho cô ấy hy vọng. Không ngờ, bọn họ vừa mới qua lại không
lâu, cô ấy phát hiện ra chàng trai kia trăng hoa thành tính....
Tiêu Vi thật sự không thể chịu đựng được nữa, rời khỏi
anh ta.
Về sau, cô gặp một thương nhân lớn hơn cô mười tuổi,
vốn tưởng tìm được một bến đậu tốt rồi, không nghĩ tới tên kia đã sớm kết hôn.
Từ sau đó, cô ấy hoàn toàn mất hy vọng với đàn ông...
Giọng điệu Tiêu Thành u ám khiến Mạt Mạt sợ hãi tay
run lên. Con dao gọt trái cây lệch đi một chút, vừa vặn rạch một đường lên ngón
tay, máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương.
"Cô không sao chứ?" Tiêu Thành bắt được tay
cô, dùng môi hút đi máu tươi trên đầu ngón tay giúp cô. Bờ môi anh ta mềm mại
ấp áp giống hệt như bờ môi trong trí nhớ của cô...
Cô theo phản xạ có điều kiện mạnh mẽ rút tay về.
"Mạt Mạt... Nếu về sau tôi vẫn không thể
hát..."
Mạt Mạt đoán được vế sau anh ta muốn nói cái gì, không
đợi anh ta nói xong, đã giành nói trước: "Bác sĩ nói anh cần thời gian từ
từ tu dưỡng, không phải không có khả năng hát lại."
"..."
"Tôi về trước đây. Ngày mai sẽ quay lại thăm
anh!"
Mạt Mạt rời khỏi phòng bệnh, mở ô đi ra khỏi bệnh
viện, những hạt mưa nhỏ rơi tí tách dọc theo chiếc ô màu hồng nhạt, như dây
chuyền thạch anh đứt đoạn...
Cô nhớ lại một ngày mưa cách đây rất lâu.
Cô che ô đi về phía cạnh biển.
Mưa phùn mờ ảo, nước biển xanh lam, bóng hình cao
lớn...
Cô đội ô đi về phía anh, muốn che lại một chút mưa cho
anh. Đến gần rồi, cô mới phát hiện ra anh rất cao, cô cố gắng kiễng chân, dùng
hết khả năng giơ cao chiếc ô trong tay, cũng không có cách nào che ô qua đỉnh
đầu anh.
An Nặc Hàn bị chiếc ô che khuất tầm nhìn, to mò cúi
đầu, thấy hình dạng cô chật vật thật buồn cười.
Anh không nhịn được bật cười, cúi người bế bổng cô lên
từ bãi biển.
Cô hài lòng, vì độ cao này cô vừa vặn có thể che ô qua
đỉnh đầu anh, che cho anh những hạt mưa càng lúc càng nặng hạt. "Anh Tiểu
An, trời mưa rồi, sao anh không quay về?"
Anh không trả lời, lắc lắc Mạt Mạt trong lòng:
"Em lại béo rồi, béo thêm nữa anh không bế nổi em đau!"
"Nhưng mẹ em nói: chỉ có ăn nhiều, không kiêng ăn
mới có thể lớn mau một chút." Cô hơi mâu thuẫn. Là lớn nhanh một chút quan
trọng, hay là được anh bế quan trọng đây?
Cô mờ mịt bị vấn đề này quấn quýt đã lâu lắm rồi.
"Vì sao muốn mau lớn?" An Nặc Hàn vừa nắn
nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vừa xoa xoa thịt trên cánh tay, bàn tay nhỏ bé:
"Hiện tại cũng dễ thương lắm, giống mèo Garfield vậy, một viên thịt."
Cô rất không hài lòng với cách dùng từ của An Nặc Hàn,
hung hăng trừng anh một cái. "Em lớn rồi mới có thể lấy anh!"
"Lấy anh? Vì sao em muốn lấy anh?" An Nặc
Hàn cười đến mức đôi mắt híp lại, hàng mày giương cao, so với hoàng tử trong
truyện cổ tích còn anh tuấn hơn gấp trăm lần.
Cô buột miệng. "Bởi vì anh còn đẹp hơn cả hoàng
tử mà cô bé lọ lem lấy được."
An Nặc Hàn bật cười xoa bóp khuôn mặt của cô, lại hôn
lên khuôn mặt của cô một cái. "Em ấy! Lúc nào mới có thể lớn?"
"Nhanh thôi! Nhanh thôi! Anh chờ em!"
Nét cười của anh càng đậm, ánh mắt phản chiếu hình ảnh
trời cao biển xanh trước mặt. "Anh có thể chờ em, thời gian lại không chờ
được em... Em sẽ lớn, anh cũng sẽ..."
"Anh chờ em là được, em không quan tâm thời gian
không chờ được em!"
"Bé ngốc!"
Giọt mưa men theo viền ô rơi xuống, gặp sóng biển xanh
biếc, đẹp như mộng như ảo...
Từ ngày đó trở đi, cô vô cùng thích những ngày mưa,
nhất là thích trong ngày mưa để An Nặc Hàn bế cô nhìn cảnh biển trong mưa.
...
Mạt Mạt lấy ra chiếc di động từ trong túi áo, trên màn
hình vẫn không hề nhận được tin báo, cũng không có tin nhắn.
An Nặc Hàn nói cuối tháng anh sẽ trở về, bây giờ đã
đầu tháng rồi, ngay cả điện thoại anh cũng chưa từng gọi.
Cô thật sự không có cách nào nhịn thêm nữa, gọi vào số
máy của An Nặc Hàn.
"Mạt Mạt..."
"Mạt Mạt..."
Nghe được âm thanh đã lâu ngày không thấy, nỗi nhớ như
cơn mưa rả rích vây lấy Mạt Mạt, cô cứng người đứng trong mưa, ngay cả làm bất
kỳ động tác nhỏ nhặt nào cũng đều sợ nghe sót một tiếng hít thở của anh.
Từ lúc nào mà chỉ một tiếng gọi đối với cô cũng trở
nên xa xôi như vậy.
Anh nhè nhẹ hít vào một hơi hỏi: "Dự báo thời
tiết nói Victoria* sẽ mưa liên tục bảy mươi hai giờ, em có mang theo ô không
đấy?"
*
Victoria là một bang nằm tại phía đông nam của Australia
"Dạ..." Nước mắt của cô lăn dài, không phải
đau lòng, không phải khổ sở, là một loại chua xót chảy thông trong máu. Anh
đang nhớ đến cô, cho dù đang ở một nơi rất xa, rất lâu rồi không liên lạc,
trong lòng của anh vẫn đều có một chỗ dành cho cô.
Chính một phần quan tâm này đã trở thành gánh nặng của
anh.
Mạt Mạt che miệng, không dám nói lời nào, sợ tiếng
khóc của chính mình sẽ truyền đến đầu khác của điện thoại.
"Thời tiết không tốt, khi đi ra ngoài đừng quên
mang theo áo khoác." Anh dặn dò.
Mạt Mạt cố gắng hồi phục lại sự nghẹn ngào, nói:
"Không quên.