
ói như vậy, tâm tình của cô lại
càng thêm kích động: "Vì sao lại là em? Vì sao không phải là Mạt
Mạt?"
An Nặc Hàn chợt nở nụ cười, phảng phất như đang cười
một người ngốc nghếch.
"Mạt Mạt là em gái của anh, ở trong mắt anh cô ấy
mãi mãi luôn là một đứa trẻ con!"
"Trẻ con?" Giọng nói của anh chân thành đến
như vậy, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi sao. "Thật vậy ư?"
An Nặc Hàn thoáng nhìn qua quyển album trong tay, cười
cười nói: "Trước kia mỗi lần trở về đều phát hiện ra một bức ảnh mới của
Mạt Mạt trong cuốn album, thế nhưng từ khi cô bé 14 tuổi... cô ấy không hề để
lộ ra thêm một bức ảnh nào. Bởi vì cô ấy gặp được Thành tại quán bar."
"Cô ấy yêu Thành ư?"
Tô Thâm Nhã cũng đã từng trải qua độ tuổi như thế. Nỗi
lòng của thiếu nữ lúc nào cũng lơ lửng thay đổi nhanh hơn cả gió.
Thuở thơ ấu, con gái luôn luôn dựa vào bố và anh trai,
cho rằng đó là ông trời của mình.
Đến một ngày con gái gặp được một người con trai khiến
cho mình động lòng, trong đầu liền chẳng chứa được những người khác, dường như
tồn tại trên thế giới này chỉ vì một người đàn ông.
"Thành là nhóm trưởng của một ban nhạc, anh đã
từng nghe anh ta hát, u buồn mà thâm tình."
"Thế về sau thì sao?"
An Nặc Hàn nhìn về phía biển rộng, tâm tư theo biển
khơi mà dậy sóng, hồi tưởng về quá khứ: "Uncle sai người đánh Thành, muốn
anh ta từ bỏ hy vọng với Mạt Mạt, thế nhưng tình cảm của Mạt Mạt với Thành vô
cùng kiên định... Đấy là lần đầu tiên anh thấy Mạt Mạt tức giận, cô ấy hét to
với Uncle: Bố
là bố của con mà, bố có thể cho con tự mình quyết định không? Bố sai rồi! Ngoại
trừ bản thân con, không ai có thể quyết định được tương lai con!"
"Tình yêu của bọn họ thật khiến cho người khác
cảm động."
"Thể giới này không cò có tình yêu mạnh mẽ mới
làm người khác cảm động." Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong ngực:
"Thâm Nhã, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt."
Cô gật đầu.
Có lẽ cô đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, suy cho cùng
cô cảm thấy mọi thứ vẫn như đang ở trong mơ.
Nếu là mơ thì cũng sẽ có một ngày phải tỉnh.
...
Nửa đêm, Tô Thâm Nhã nghe thấy dưới tầng có tiếng vang
rất nhỏ, cô nhẹ nhàng đứng dậy.
An Nặc Hàn không có trong phòng đọc sách,
Cô chầm chậm mở cánh cửa, xuyên qua khe hở cô nhìn
thấy trong phòng khách vẫn còn ánh sáng mong manh.
Mạt Mạt ngồi trên ghế sofa ăn chuối, An Nặc Hàn ngồi
bên trái cô bé, cẩn thận bôi thuốc lên chân bị thương của cô.
Sau khi Mạt Mạt ăn xong cái gì đó, cô vẫn không ngẩng
đầu, chậm chạp, khó khăn từng chút từng chút nuốt hết miếng chuối trong miệng.
Tiếng nói của An Nặc Hàn rất nhẹ: "Vài ngày nữa
anh với Thẩm Nhã sẽ đính hôn, Uncle biết chuyện này nhất định sẽ không phản đối
em và Thành đi Vienna học nhạc nữa."
"Chuyện của em không cần anh quan tâm."
Anh nở nụ cười, bóp bóp mũi cô bé. "Em đoạn tuyệt
quan hệ với Uncle không 10 lần thì cũng 8 lần rồi, đã lần nào thay đổi được
quyết định của ông ấy chưa?"
Mạt Mạt buông xuống quả chuối trong tay, muốn cười,
một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
"Sao vậy em?"
"Không có gì." Cô tránh né cánh tay của An
Nặc Hàn đang đưa về phía cô, "Em chỉ là muốn nói: anh Tiểu An, cảm ơn
anh!"
Đêm bên biển thật lạnh.
Tô Thâm Nhã gắt gao quấn chặt bộ đồ ngủ phong phanh
trên người, vậy mà vẫn còn cảm thấy gió biển lạnh đến thấu xương!
Những lời bọn bọ nói ra từng câu từng chữ như ngọc rơi
xuống đất vỡ tan, ngay cả tiếng vọng lại cũng thật chói tai.
"Mạt Mạt, em vẫn còn giận anh à?"
"Giận gì cơ? Em không nhớ rõ!"
"Lần trước, ở phòng tắm..."
Cô cắt ngang lời anh: "Em không nhớ rõ!"
"Anh thật sự không có ý gì khác, anh nghe thấy em
khóc bên trong, gõ cửa thì em không chịu mở. Anh nhất thời sốt ruột mới phá cửa
xông vào..."
Mạt Mạt chăm chú nhìn vào mắt anh.
An Nặc Hàn vò đầu, lông mày nhíu chặt. "Ngày đó
anh uống rượu say, chuyện về sau anh không nhớ rõ. Mạt Mạt, anh không làm cái
gì không nên làm chứ?"
"Em cũng không nhớ rõ." Cô có hơi chút thất
vọng. "Sau này anh đừng đề cập đến chuyện này nữa, nếu để bố em biết, đánh
chết em cũng phải gả cho anh!"
An Nặc Hàn gật đầu, biểu hiện sự đồng ý sâu sắc.
Im lặng một lúc, anh chủ động tìm một chủ đề: "Em
có thật là muốn đi Hy Lạp không, nếu như đi thì nhớ gửi hình em và Thành cùng
chụp cho anh!"
Mạt Mạt cúi đầu che miệng, nhìn không rõ sắc mặt, chỉ
có thể nghe thấy tiếng cười mơ hồ. "Anh nghìn vạn lần đừng gửi ảnh anh
chụp với chị Thâm Nhã cho em, em không muốn nhìn!"
"Vì sao?"
"Chị ấy xinh đẹp hơn em!!!"
An Nặc Hàn dùng hai tay véo véo má khuôn mặt trong
sáng của cô. "Cô bé ngốc, đợi đến khi em trưởng thành, nhất định em sẽ xinh
đẹp như cô ấy!"
"Hừ! Em không thèm để ý đến anh!" Mạt Mạt
đánh vào tay anh, quay người nhảy ra khỏi sofa, vừa đi được hai bước đã quay
đầu lại, quăng tấm đệm ghế vào mặt An Nặc Hàn: "Em không xinh đẹp ở chỗ
nào? Em không thèm trang điểm mà thôi, để em ăn mặc trang điểm thật tốt, so với
ai cũng đều xinh đẹp hết!"
"Thế vì sao em không trang điểm cho tốt
vào?" Ý cười bên môi An Nặc Hàn càng lúc càng sâu, trong ánh mắt