Polly po-cket
Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322422

Bình chọn: 7.5.00/10/242 lượt.

chốc ba năm đã trôi qua. Hai người đã từ khi

còn là bạn học, đồng nghiệp cho đến hiện tại... đã trải qua rất nhiều việc. An

Nặc Hàn đã không còn là một thiểu niên ngây ngô ngày ấy nữa, anh đã sớm bị

những cuộc buôn bán tàn khốc tôi luyện mạnh mẽ, cô cũng chẳng còn là một thiếu

nữ không biết sự đời, cô trở nên khôn ngoan hơn, trở thành người phụ nữ không

thể thiếu bên anh.

Hôm qua An Mặc Hàn hai mươi bảy tuổi bỗng nhiên nói

với cô: "Bố anh muốn anh đưa bạn gái về nhà, ngày mai em chuẩn bị một chút

để lên máy bay luôn."

Cô gần như sợ đến phát ngốc, thế nhưng cô vẫn giả bộ

làm ra vẻ lạnh lùng nói: "Được, em sẽ lập tức chuẩn bị ngay."

Thế nên ngày hôm nay cô mới mơ hồ thế này cùng anh

ngồi trên máy bay, lên đường đến Australia gặp bố mẹ anh ấy.

...

Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh, Tô Thâm Nhã hơi hơi

hồi hộp, kéo cánh tay An Nặc Hàn đi ra khỏi sân bay, trong lòng không ngừng lẩm

nhẩm những lời chào đã học thuộc lòng từ lâu.

Sau khi lấy hành lý, hai người đi về phía cửa ra.

Ngay lập tức, cô nhìn thấy một người đàn ông vô cùng

nổi bật đứng ở cửa ra, nhìn từ xa hoàn toàn không thể đoán ra tuổi tác. Ông mặc

một chiếc áo sơ mi đen cùng một cái quần âu vô cùng bình thường, vậy mà cái

loại màu sắc đơn giản nhất ấy khi mặc trên người ông lại thực sự được tôn lên.

Bên cạnh ông là một người phụ nữ rất đẹp, cái đẹp của bà không phải là đẹp mắt

mà lại một loại thanh nhã dịu dàng, đẹp khiến cho người ta cảm thấy thật dễ

chịu.

An Nặc Hàn cười ôm lấy bọn họ thật chặt, giới thiệu

với hai người về cô: "Bố, mẹ, đây là Thâm Nhã, là... bạn gái con."

"Bác trai, bác gái, cháu chào hai bác!" Khi

đến gần thêm một chút, Thâm Nhã không thể không quan sát kỹ bố của An Nặc Hàn.

Ông với An Nặc Hàn có những điểm cực kỳ giống nhau, đôi mắt lạnh lùng, mũi cao

thẳng, khuôn mặt góc cạnh cương nghị, chỉ là khi nhìn qua, ông có khí phách

nhiều hơn An Nặc Hàn một chút, khiến cho người ta ngần ngại.

Nhất là khi ông dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá cô, cô

vô cùng sợ hãi.

Tô Thâm Nhã lén lút nhìn về phía An Nặc Hàn, chờ đợi

anh đánh tan bầu không khí xấu hổ này, nhưng lại thấy tầm mắt của anh đang đảo

quanh bốn phía.

Đôi mắt vốn lặng yên chẳng bao giờ gợn sóng nay lai mơ

hồ hiện lên chút thất vọng.

Tô Thâm Nhã lễ phép cười, vừa muốn hỏi han vài câu thì

một người con gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi bất ngờ nhảy ra từ sau lưng

anh, đưa tay bịt mắt An Nặc Hàn, lớn tiếng nói: "Anh Tiểu An, đoán xem em

là ai!"

Cô gái ấy đi một đôi giày vải còn chưa buộc dây, mặc

một chiếc quần jean khá cũ, một cái áo phông rộng thùng thình đến mức có thể

chui vừa hai người bằng cô bé, mái tóc buộc lệch, lộ ra khuôn mặt cười được

trang điểm tỉ mỉ. Thực ra, ngũ quan của cô bé đều rất đẹp, đôi mắt to tròn,

chiếc mũi tinh xảo, đôi môi mượt mà, nước da mềm mại tựa như trẻ sơ sinh, chỉ

là quần áo lôi thôi lếch thếch cùng với vành mắt được tô thật đen khiến cho vẻ

đẹp của cô bị giảm đi đáng kể.

An Nặc Hàn nói: "Mạt Mạt, lần sau em có thể không

nói rõ ràng ra thế này không. Làm thế là rất khinh thường chỉ số thống minh của

anh đấy."

Mạt Mạt buông tay rồi lắc đầu, bím tóc đuôi ngựa vung

theo: "Anh dễ quên lắm, ngộ nhỡ anh không nhớ ra em là ai thì thật mất mặt

em!"

"Anh không dễ quên đến mức độ đó." An Nặc

Hàn nhìn cô bé phía sau, lên tiếng hỏi: "Uncle với Aunt đâu rồi?"

"Không nói tới họ nữa, đi Hawaii mà không mang em

theo. Em đoạn tuyệt quan hệ với họ!"

"Đúng." Lời nói của bố An Nặc Hàn mang đầy

thâm ý: "Thế nên Mạt Mạt chuyển sang ở nhà chúng ta."

"À!" An Nặc Hàn cười cười coi như không có

chuyện gì, dường như những lời nói nổi loạn này đối với họ mà nói đã sớm tập

thành thói quen.

"Anh Tiểu An, chị ấy là bạn gái của anh

sao?" Mạt Mạt chớp chớp đôi mắt ngây thơ hồn nhiên nhìn cô. "Chị ấy

thật xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các!"

"Ừ." An Nặc Hàn nắm lấy tay Tô Thâm Nhã,

giới thiệu với Mạt Mạt: "Em về sau gọi chị ấy là chị Thâm Nhã. Thâm Nhã,

em ấy là Mạt Mạt, con gái của bạn thân bố anh."

Tô Thâm Nhã đưa tay ra một cách tao nhã, cũng hết sức

ân cần nói: "Mạt Mạt, An vẫn hay nhắc về em với chị!"

"Thật không?" Đôi mắt của cô bé bỗng chốc

lấp lánh, cũng vươn tay ra: "Anh ấy nói gì về em?"

"Anh ấy nói rằng em rất dễ thương!"

"Anh ấy sẽ không nói thế đâu!" Bàn tay của

Mạt Mạt đang nắm chặt tay cô thoáng cứng đờ, ngay lập tức vẻ mặt của cô dửng

dưng như không, bĩu môi nói: "Anh ấy chắc chắn nói rằng em lười biếng,

tham ăn, mơ màng, ham chơi, có đúng không?"

Tô Thâm Nhã lần đầu tiên cảm thấy rằng không nói được

câu nào, chỉ có thể cười cười nói tiếp: "Anh ấy nói không sai, em quả thực

rất dễ thương..."

Mạt Mạt rút tay ra. "Anh Tiểu An chưa từng lần

nào nói em..."

Thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Thâm Nhã có phần xấu

hổ, Mạt Mạt cười cười ngọt ngào, nụ cười thật giống như một vị thiên sứ:

"Anh Tiểu An thích đặt người mà anh ấy quan tâm ở trong lòng, người mà anh

ấy chẳng bao giờ đề cập tới chính là người mà anh ấy yêu thương nhất!"

An Nặc Hàn không nói gì, cúi người giúp Mạt Mạt buộc

l