
ại dây giày.
"Các con cũng mệt mỏi rồi, về nhà ăn một chút gì
đã rồi lại trò chuyện sau." Mẹ của An Nặc Hàn mở miệng nói.
"Cám ơn Aunt." Tô Thâm Nhã vội vàng hùa
theo.
Ai ngờ Mạt Mạt đột nhiên nói tiếp: "Khi còn ở
tiểu học, em với anh An hoàn thành nhiệm vụ thì em sẽ được ra ngoài chơi với
bạn bè."
Nói xong, cô bé vung vẩy đôi tay, đầu cũng không
ngoảnh lại mà lanh lợi chạy ra ngoài sân bay.
Trong lòng Tô Thâm Nhã không hiểu vì sao mà lặng đi,
cô có một lại cảm giác cô bé mà An Nặc Hàn chưa hề đề cập tới này có ý nghĩa
đặc biệt với anh.
---
Khi ra khỏi sân bay, Tô Thâm Nhã khó tin khi nhìn thấy
một người tài xế đang đi tới, cử chỉ vô cùng kính cẩn giúp An Nặc Hàn đưa hành
lý lên một chiếc xe Lincoln[3'> dài hoàn toàn mới.
An Nặc Hàn quay sang hỏi bố anh: "Là cái mới mua
ạ?"
"Vì để đi đón con mà mua đó, kiểu xe này bề ngoài
tuy có hơi xấu, thế nhưng lại rất thực tế, vừa chở được nhiều người lại vừa đi
rất thuận lợi." Giọng điệu này nghiễm nhiên như mua một củ cải trắng bên
đường, tuy rằng có bị sâu nhưng vẫn còn có thể chịu đựng mà ăn được.
"Vâng! Đúng là rất thực tế, thứ thực tế tiết kiệm
nhất trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có cái xe này thôi." An Nặc Hàn gật đầu
đồng ý.
Tô Thâm Nhã không nhịn được bật cười thành tiếng, hóa
ra An Nặc Hàn cũng có một mặt khác mà cô không biết đến.
Chiếc xe đi suốt một giờ đồng hồ, dừng lại bên một bờ
biển. Tô Thâm Nhã quả thực không thể tin được hai tòa biệt thự xa hoa trước mặt
chính là nhà của An Nặc Hàn, cô nhìn từng chiếc xe trong sân nhà họ, thế cũng
biết xuất thân của An Nặc Hàn không tầm thường...
An Nặc Hàn xách hành lý của cô lên, nắm tay cô đi vào
một căn nhà phía trước. Tầng một là phòng khách khá rộng, lấy màu trắng trang
nhã làm màu chủ đạo. Tầng trên có bốn phòng ngủ, An Nặc Hàn đặt hành lý của cô
vào trong một phòng, đó là một căn phòng đôi, gian trong là phòng ngủ, gian
ngoài là phòng đọc sách, dựa theo sự bày biện gọn gàng trầm lắng, xem ra đây
chính là phòng của An Nặc Hàn.
"Em nghỉ ngơi một lát đi, đến lúc dùng bữa chiều
anh sẽ gọi em sau."
Cô thật sự rất mệt mỏi, từ lúc An Nặc Hàn nói muốn đưa
cô đến Australia, cô đã một đêm không ngủ, hơn nữa trên đường đi còn vất vả, cô
đã sớm mệt lử đến mức mơ mơ màng màng.
"Vậy còn anh?"
"Anh đi ra ngoài một chút."
"Em đi cùng anh."
"Không cần đâu, anh có chút việc."
Nói xong, anh đóng cửa phòng lại rồi đi ra ngoài.
Tô Thâm Nhã không ngủ được, cô ghé người vào bên cửa
sổ đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên biển.
Phong cảnh nơi đây rất đẹp, tiếng sóng biển lại càng
đẹp hơn.
Từng hồi từng hồi, giai điệu muôn đời chẳng hề thay
đổi.
An Nặc Hàn đang đứng trên chòi quan sát làm bằng gỗ
nói chuyện phiếm với bố anh.
Khi thì anh nói chuyện, khi thì anh im lặng, trán anh
luôn luôn nhăn lại rất sâu.
Khi anh thấy Mạt Mạt từ xa xa khập khiễng bước tới,
ánh mắt của anh bỗng trở nên sâu thẳm.
Vài phút sau, tiếng bước chân chồng chéo nhau vang
lên, Tô Thâm Nhã bước ra ngoài phòng ngủ, vừa lúc nghe thấy Mạt Mạt nói:
"Anh cũng không phải ba em, quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
"Nếu như anh mặc kệ em thì còn có ai quản được em
nữa hả?" Tiếng An Nặc Hàn vang lên sát phía sau.
"Ôi, may mắn là một năm anh chỉ trở về có hai
lần, nếu không thì em đã sớm bị anh dồn ép đến chết mất rồi!"
Sau khi tiếng mở của cùng tiếng đóng cửa chấm dứt,
tiếng nói chuyện của hai người đã chuyển sang phòng kế bên.
"Em sao lại bị như thế này?" Giọng nói của
An Nặc Hàn có chút cáu kỉnh: "Làm sao chân lại bị thương?"
"Cùng bạn đi leo núi không cẩn thận bị ngã."
"Bạn? Là Thành à?"
"..."
Thành? Nghe có vẻ như là tên của con trai. Mạt Mạt
cũng không trả lời lại, hẳn là ngầm thừa nhận rồi.
"Anh Tiểu An, phiền anh đi ra ngoài một tý, em
muốn tắm!"
"Phòng tắm của em không phải là có cửa sao?"
"Nhỡ thú tính của anh bộc phát chạy vọt vào thì
làm sao?"
"Em có thể khóa cửa."
"Đóng cửa rồi bị anh tìm cách phá!"
"..."
Tô Thâm Nhã mệt mỏi ngã xuống chiếc ghế sofa trong
phòng đọc sách. Cô dường như hiểu ra điều gì đó từ sự im lặng của hai người,
nhưng càng lúc cô lại càng mơ màng hơn. Lại thêm hệ thống cách âm giữa hai căn
phòng sao lại kém đến như vậy?
Tô Thâm Nhã day day thái dương đang đau nhức, trong
đầu cô được lấp đầy bởi rất nhiều câu hỏi, chật đến mức đầu sắp nổ tung.
Căn phòng An Nặc Hàn bên cạnh yên lặng được một lúc
thì có tiếng nước chảy vang lên, phảng phất nghe như tiếng tắm rửa.
"Vừa rồi có phải anh cùng chú Phong nói về chuyện
chị Thâm Nhã không?" Mạt Mạt hỏi, tiếng cô bé có chút nghe không được rõ.
"Ừ."
"Chú Phong nói sao?"
"Ông ấy nói ông ấy tôn trọng ý kiến của anh,
chuyện tình cảm... để anh tự mình lựa chọn."
"À..." Một câu "À" của Mạt Mạt được
cô bé hơi kéo dài.
"Vì sao em muốn anh mang bạn gái về nhà?" An
Nặc Hàn hỏi một vấn đề mà Tô Thâm Nhã chẳng ngờ tới.
Câu trả lời của Mạt Mạt lại càng bất ngờ hơn nữa.
"Em không hề!"
"Bố anh nói là em nói cho ông biết anh có bạn
gái..."
"Vâng! Là em nói đó!"
"Vì sao em lại phải nói như vậy!"
"..."
"Mạt Mạt?"
Tiếng nước