
chảy ngừng lại. Tiếng nói của Mạt Mạt vẫn
lúc có lúc không như trước: "Em không chống đỡ nổi nữa..."
"Anh hiểu rồi." Thanh âm của An Nặc Hàn chan
chứa sự khoan dung cùng với thấu hiểu: "Anh sẽ giúp em giải quyết."
Vừa nói xong, An Nặc Hàn mở cửa ra khỏi phòng, tiếng
bước chân xa dần.
Sắc trời chiều dần dần tối, thủy triều vẫn đều đặn lên
xuống.
Tâm tình Tô Thâm Nhã từ từ tỉnh táo lại trong tiếng
thủy triều.
Nếu tìm cách lý giải An Nặc Hàn quá khó khăn, thế thì
cô cần phải thử đọc được tâm sự của Mạt Mạt.
Sắp đến giờ ăn cơm, An Nặc Hàn gọi Tô Thâm Nhã xuống
tầng ăn cơm.
Bữa ăn toàn đồ Tây thế nên phong cách dùng cơm cũng
mang thói quen của người phương Tây - yên tĩnh.
Thế nhưng vẻ ngoài càng yên tĩnh thì ngược lại càng
đáng sợ, mỗi một động tác nhỏ đều có thể trở thành mục tiêu nhìn của những
người khác. Cho nên Tô Thâm Nhã mới ăn uống vô cùng cẩn thận, cố gắng duy trì
tư thế cao quý, đoan trang nhất. Đến khi gần ăn xong, An Nặc Hàn lặng lẽ đưa
tay đặt lên lưng cô, lòng bàn tay của anh rất lạnh. Cô ngẩng đầu, giả vờ mỉm
cười ngọt ngào với anh, khóe mắt thoáng liếc qua bố mẹ của An Nặc Hàn, rồi lại
nhìn qua Mạt Mạt, vẻ mặt cô hơi có chút bất đắc dĩ.
Mạt Mạt xem ra quả thật là rất tham ăn, cúi đầu ăn rất
tích cực, chỉ là cô bé ăn có hai miếng thịt bò.
...
Ăn cơm xong, bố mẹ của An Nặc Hàn đi dạo bên bờ biển,
mẹ của anh ôm lấy cánh tay của bố anh, cơ thể dựa sát vào ông, vết chân lồng
vào nhau trên cát kéo dài rất xa, rất xa...
Mạt Mạt ngồi trên ghế sofa ôm điều khiển từ xa chăm
chú dõi theo trận thi đấu bóng đá, lúc xem cảm xúc rất sôi trào, không hề có
chút không tự nhiên với tư cách làm khách ở nhà người khác.
An Nặc Hàn cũng không vội lên tầng, ngồi trên ghế sofa
xem TV. Tô Thâm Nhã nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của anh đặt bên sườn, cơ thể nhẹ
nhàng ngả sát vào người anh. Vai anh rất rộng, rất ấm... giống như ngày xưa.
Cô nhắm mắt lại, nhớ lại Party tốt nghiệp của An Nặc
Hàn, ngày đó cô uống rất nhiều chén, đã khóc. Trong vườn trường, cô dựa trên
vai anh nghẹn ngào. "Em rất lạnh! Anh ôm em một chút có được không? Một
lần là được rồi..."
Anh lắc đầu, cởi áo khoác ra, đặt lên trên người cô
rồi một mình rời đi.
Nhớ lại đêm hôm đó, cô lại cảm thấy hơi lạnh, dựa càng
sát vào người anh. "Em rất lạnh."
Lần này anh cuối cũng đưa tay ra, ôm lấy bờ vai gầy của
cô.
"Anh theo em lên tầng nghỉ ngơi đi." Cô nói
thật nhỏ.
"Được."
Khi bọn họ đứng dậy rời đi, Tô Thâm Nhã lặng lẽ quay
đầu lại.
Trên TV, Raul lại vừa ghi thêm một bàn, ghi 2 điểm cho
đội nhà.
Mạt Mạt hoàn toàn không hề có hưng phấn như lần đầu
tiên, cô lấy hai tay ôm chặt chân, tập trung tinh thần xem TV.
Trên chiếc chân nhỏ tinh tế trắng bệch có một vết
xước, đã được bôi thuốc những vẫn còn rớm máu.
Nhìn mà thấy đau lòng.
Tô Thâm Nhã nhớ lại lần đầu tiên cô cùng An Nặc Hàn
nói chuyện phiếm, cô hỏi anh: "Vì sao anh lại tên là An Nặc Hàn?"
Anh nói, "Anh thích cái tên này."
"Vì anh thích sự yên tĩnh sao?"
Anh cười cười, cười đến khi khóe miệng lộ ra một loại
tình cảm đặc biệt.
Thật ra An Nặc Hàn không chỉ thích yên tĩnh, anh nói
cũng không nhiều, cho dù tại thời gian đàm phán cũng rất ít phát biểu, nhưng
khi anh mở miệng tất cả đều là những lời vàng ngọc, ý nghĩa vô cùng.
Thế nên Tô Thâm Nhã đã tập thành thói quen anh rất ít
lời, thay bằng việc tìm hiểu tâm sự của anh.
Cuối cùng anh cũng mở miệng: "Cảm ơn!"
Tô Thâm Nhã thoáng nở một nụ cười gượng gạo,
"Ngoại trừ lời cảm ơn, anh không còn chuyện khác để nói sao?"
Anh khẽ mấp máy môi, nhưng lại không phát ra âm thanh.
Anh đi tới trước giá sách, lấy ra một cuốn album từ
bên trong, mở ra trang thứ hai từ dưới lên, nhìn thoáng qua rồi đóng lại, trên
mặt mơ hồ hiện lên nỗi thất vọng.
Cho dù cô chỉ vô tình nhìn thoáng qua, Tô Thâm Nhã vẫn
thấy rõ bức ảnh kia.
Đó là bức ảnh mà An Nặc Hàn và Mạt Mạt chụp chung.
Trên bàn có một chiếc bánh gateaux cắm 14 cây nến,
dưới nền sáng mờ ảo, An Nặc Hàn nhẹ nhàng hôn lên trán Mạt Mạt...
Mạt Mạt trong ảnh mặc một chiếc váy công chúa lỗng
lẫy, trên tóc cài một chiếc kẹp màu vàng, nụ cười trên mặt cô bé tràn đầy ngọt
ngào lại vừa thoáng có chút rụt rè...
Tô Thâm Nhã có loại cảm giác đôi mắt bị bức ảnh đâm
thủng, nước mắt đong đầy nơi vành mắt. Cô cuối cùng cũng tin được lời Mạt Mạt
nói, người mà anh không đề cập tới là người mà anh quan tâm nhất.
"Vì sao anh lại muốn dẫn em tới Australia?"
"Anh tưởng rằng em phải hỏi từ hôm qua chứ."
An Nặc Hàn nhìn cô, con ngươi đen càng lúc càng phẳng lặng: "Chúng ta kết
hôn đi."
Cô thường xuyên nghe được những lời này của anh từ
trong mơ, sau khi tỉnh thì lại cảm thấy mất mát vô cùng, ngày hôm nay cô nghe
thấy những lời này trong hiện thực, càng mất mát hơn so với trong mơ.
Cô nhắm mắt lại, nước mắt không kiềm chế được rơi
không ngừng, "Anh căn bản không yêu em mà."
"Em là người phụ nữ thích hợp nhất với anh. Anh
đã 27 tuổi rồi, đã qua cái tuổi nhiệt huyết theo đuổi tình yêu, anh muốn có một
gia đình, muốn có một người vợ hiểu anh."
Nghe được những lời n