Polaroid
Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322531

Bình chọn: 8.5.00/10/253 lượt.

thể ở bên anh ấy, hết thảy chờ đợi

đều là đáng giá."

"Chị thật kiên trì. Chẳng trách anh Tiểu An yêu

chị như thế."

Những lời này Tô Thâm Nhã nghe rất chói tai, câu sau

của Mạt Mạt lại càng chói tai hơn nữa: "Em còn trẻ, con đường về sau vẫn

còn rất dài, em tin rằng rồi sẽ có một ngày em có thể gặp được một người đàn

ông mà cả hai bên đều có tình cảm với nhau."

"Em không phải là đã gặp được Thành sao?"

"Thành?" Mạt Mạt thở dài một tiếng, lắc đầu:

"Thành không yêu em."

"Vì sao?"

"Em bắn thêm mấy cái lỗ tai, anh ấy sẽ nói rất

được, sẽ không hỏi em có đau hay không. Em quên không mặc áo khoác, em sẽ khen

em xinh xắn, hoàn toàn không quan tâm xem em có lạnh hay không! Đương nhiên,

anh ấy lại càng không thấy váy em đã bị rách, dây giày em bị lỏng..."

Nhớ lại lúc tại sân bay, An Nặc Hàn cúi người buộc lại

dây giày cho Mạt Mạt, Tô Thâm Nhã bỗng nhiên cảm thấy mùi vị ê ẩm trong miệng.

"Không phải người đàn ông nào cũng giống như An cẩn thận như thế."

"Rồi sẽ có." Mạt Mạt không nói gì, cúi mặt

xuống, sau đó từ từ đứng lên, chậm rãi đi ra cửa. "Không quấy rầy chị nữa,

lúc nào có thời gian chị em mình lại trò chuyện tiếp."

"Mạt Mạt!" Thâm Nhã không nhịn được mở miệng

hỏi: "Em chưa từng hỏi An, làm sao biết được anh ấy không yêu em?"

Khi Mạt Mạt đang kéo cửa, cô bé quay đầu lại, khuôn

mặt tươi cười trong như dòng suối mát: "Bởi vì anh ấy đã từng chính miệng

nói với em: tuổi của em làm em gái của anh ấy vẫn còn chưa đủ, anh ấy căn bản

không có cách nào nhìn em như một người phụ nữ... Anh ấy sẵn lòng làm cho em

bất cứ cái gì, trừ yêu..."

...

Đối với một người con gái, không có lời cự tuyệt nào

lại ác hơn những lời này, rất ác!

---

Tô Thâm Nhã từ trước vẫn cho rằng được gả cho An Nặc

Hàn là một giấc mơ đẹp nhất.

Thế nhưng đến khi giấc mơ thực sự biến thành sự thật,

khi cô mặt lễ phục màu trắng từng bước từng bước đi về phía An Nặc Hàn, cô

ngược lại có phần muốn lui bước.

An Nặc Hàn với dáng người cao cao, khuôn mặt anh tuấn

đang đưa tay về phía cô, trong tay anh là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đến

lóa mắt. Thế nhưng cô không hề cảm thấy phấn khởi dù chỉ là một chút, bởi vì

rằng chung quy cô vẫn cảm thấy được ánh mắt của An Nặc Hàn mang chút cô đơn.

Mặc dù như vậy, bước chân của cô cũng chẳng hề dừng

lại, vững vàng đến bên người anh.

"Em có bằng lòng gả cho anh không?" Anh tao

nhã nắm lấy tay cô, nhẹ giọng hỏi.

Cô gật đầu.

Anh cầm lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cô,

chiếc nhẫn rất lạnh, lạnh hệt như bàn tay anh.

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ nay không quá nhiệt

liệt. Tiếng vỗ tay dừng, tiếng đàn piano du dương vang lên.

Mạt Mạt ngồi trước cây đàn, váy dài màu hồng phấn,

quyến rũ mà tươi đẹp.

Ngón tay cô bé lướt trên cây đàn, âm nhạc sôi động,

khí thế hừng hực

Tô Thâm Nhã nghe ra được, đó là một đoạn của khúc giao

hưởng Định mệnh của Beethoven, là đoạn mà An Nặc Hàn thích nhất.

Từ khi tiếng đàn vang lên, ánh mắt An Nặc Hàn không

rời khỏi Mạt Mạt dù chỉ là một giây, phảng phất như đã quên hết thảy mọi thứ

xung quanh.

Dần dần tiếng đàn trở bên bi thương, giống như bi

thương vì cái chết, xé rách, lan tràn, quấn quýt. Kia phảng phất như số mệnh

hấp hối kêu gào, khát vọng mọi thứ không được chấm dứt...

Tiếng đàn đứt đoạn ngay tại khúc bi thương nhất, âm

nhạc động lòng người biến mất trong trời đất này.

Mạt Mạt kéo chiếc váy dài chấm đất đi về phía An Nặc

Hàn.

Mái tóc quăn dài tự nhiên của cô xõa sau lưng, khuôn

mặt xinh xắn trang điểm rất nhẹ, đôi mắt quét phấn nhạt, đôi môi tô màu hồng

phấn, khiến cho cô bé nhìn qua có cái đẹp của tuổi trẻ, sáng chói.

"Anh Tiểu An." Mạt Mạt dịu dàng mỉm cười:

"Chúc mừng anh!"

Vẻ mặt của An Nặc Hàn có chút ngây ngẩn. "Cám

ơn!"

"Khúc nhạc này em vì anh mà tập luyện 10 năm,

chính là muốn đàn cho anh nghe trong bữa tiệc đính hôn của anh." Mạt Mạt

đem hai chữ "của anh" nhấn thật mạnh. "Thích không?"

An Nặc Hàn nở cụ cười, cười hết sức cay đắng. "Vì

sao không nói cho anh biết em biết đàn piano?"

"Vì muốn tặng cho anh một bất ngờ vui vẻ, bất ngờ

chưa?"

Ạn Nặc Hàn gật đầu, trên mặt không có chút biểu tình

gì gọi là bất ngờ vui vẻ hết.

Mạt Mạt tiếp tục cười, cười đến mức nước mắt cũng chảy

xuống. "Thật ra, em chỉ biết đàn một khúc nhạc này thôi! Em học vì anh

đó!"

Cô bé vươn tay, ôm lấy anh, hai tay cố gắng ôm thật

chặt: "Anh Tiểu An, ngày mau em đi... em chúc anh và chị Thâm Nhã nắm tay

nhau đến bạc đầu."

Mạt Mạt buông tay, thế nhưng hai cánh tay An Nặc Hàn

lại siết chặt vai cô, khuôn mặt dán trên tóc cô. "Vì sao lại phải

đi?"

"Em đã trưởng thành, không cần anh chăm sóc

nữa. Sau này, anh phải chăm sóc chị Thâm Nhã thật tốt, đừng

làm chị ấy uất ức đấy."

Thấy An Nặc Hàn gật đầu, Mạt Mạt đẩy anh ra, loạng

choạng chạy ra ngoài lễ đường, trên tấm thảm màu đỏ rực, từng giọt từng giọt

nước mắt rơi xuống.

Tô Thâm Nhã quay sang nhìn An Nặc Hàn, anh xấu hổ cười

với cô: "Cô bé cuối cũng vẫn như thế, giống như một đứa trẻ con chẳng bao

giờ lớn!"

---

Tiệc đính hôn kết thức, trời đã về khuya

Khi ra khỏi