
g thể từ bỏ một lần vì
nó sao?"
Cô cắn chặt răng, lau khô hai hàng nước mắt. Cô nắm
chặt lấy tay vịn cầu thang, khó khăn đi từng bước từng bước lên tầng.
Mỗi một bước đi, cô đều nhớ tới rất nhiều thứ đã qua.
Cô vẫn còn nhớ cái lúc cô khóc nức nở năn nỉ An Nặc Hàn đừng đi học tại Anh,
nhớ vẻ mặt của anh mang chút khó xử. Cô vẫn còn nhớ cái ngày anh mất đi Vi, nhớ
nụ cười cay đắng của anh.
Cô thật sự rất bướng bỉnh, rất ích kỉ rồi.
Một mặt đòi hỏi anh làm những chuyện anh không muốn
làm, lại còn cho rằng sự chiều chuộng của anh là lẽ đương nhiên.
Lần này...
Mạt Mạt không hề giữ An Nặc Hàn lại, thậm chí cả một
lời tạm biệt cô cũng không hề nói với anh.
Bởi vì trong khoảng thời gian nửa tháng từ lúc cô thấy
tập tài liệu kia cho đến lúc anh chuẩn bị xong hành lý để rời khỏi Australia,
cô không hề nói chuyện với anh.
An Nặc Hàn nói với cô rất nhiều lần: "Xin
lỗi!"
Cô giả vờ chăm chú làm bài tập
Anh mua cho cô rất nhiều bánh kem chocolate dỗ cô vui,
cô ăn sạch thế nhưng một nụ cười cũng không cho anh thấy.
Không phải cô không muốn, mà do cô không cười nổi, cố
gắng thế nào cũng không cười nổi!
Ngày anh đi, Mạt Mạt nấp ở phía sau cửa kiểm tra an
ninh, nhìn anh qua tấm kính thủy tinh trong suốt.
Cô thấy anh cứ luôn ngó nhìn xung quanh, lo lắng xem
đồng hồ. Ngay cả khi anh đã vào cửa khởi hành, anh vẫn quay đầu nhìn về phía
thang máy...
Cô thấy được sự bất chấp, sự chờ đợi trong đôi mắt ấy.
Cô biết, anh đang đợi cô.
Anh nhất định rất muốn nghe cô nói một câu: "Anh
Tiểu An, hẹn gặp lại!"
Thế nhưng cô không dám bước chân ra ngoài, sợ rằng
mình vừa ra sẽ bám lấy ống tay áo của anh không chịu buông tay, sợ rằng mình
vừa mở miệng sẽ khóc lóc xin anh đừng đi.
...
Cả người anh đã khuất dáng, cô lao ra khóc, ngồi trước
cửa khởi hành, ôm mặt nức nở nghẹn ngào không ra tiếng.
Hàn Trạc Thần đỡ cô dậy, yêu thương vỗ vỗ lưng cô:
"Đừng khóc nữa, không mất đi thì làm sao biết được quý trọng..."
Cô đương nhiên biết cái gì là quý giá nhất, thế nhưng
từ trước đến giờ anh không hề biết!
Mạt Mạt không nghĩ đến, ngay tại giờ phút này, An Nặc
Hàn rốt cuộc cũng đã nhìn thấy cô, mỉm cười đi lên cửa khởi hành.
Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy cô một chút xíu thế
thôi, anh đã rất thỏa mãn rồi!
Ngoại truyện Anthony
Dẫu sao cũng ở bên nhau sớm chiều hơn chục năm, nào có
ai dễ dàng chia ly?
Mạt Mạt có thói quen ở bên người An Nặc Hàn hàng ngày,
anh cũng có thói quen cô bé thường thường quấn lấy anh.
Trái lại nếu như không có sự quấy nhiễu của cô bé,
cuộc sống của anh tồn tại một loại lo âu, đi tới đâu cũng không ngừng nhớ mong
thấp thỏm. Thế nhưng anh nhất định phải làm như vậy, anh có sự bất đắc dĩ của
anh.
...
Vào lúc Mạt Mạt mừng rỡ như điên chạy vào trong phòng
An Nặc Hàn, dự định sẽ ở bên anh cả đời không tách rời, Hàn Trạc Thần gọi An
Nặc Hàn đi vào văn phòng của ông, giao cho anh một tập tài liệu.
"Chú đã giúp cháu liên hệ với giáo sư của trường
đại học Cambridge rồi, cháu có thể đăng kí lớp học trước, học kỳ sau tham gia
kỳ thi đầu vào, đây là những tài liệu cần thiết."
"Chú Thần, cháu không hiểu rõ ý chú cho
lắm."
"Cháu chắc chắn hiểu được ý của chú."
Đương nhiên là anh hiểu, việc này rất rõ ràng là để
anh rời khỏi Australia, rời khỏi Mạt Mạt. Còn về mục đích, anh quan sát kĩ vẻ
mặt không mang chút tình cảm nào của Hàn Trạc Thần, hơi có phần đoán không ra.
"Có phải Mạt Mạt lại vừa làm chú tức giận không?"
Anh bỗng nhiên nhớ tới chuyện Mạt Mạt chuyển tới ở tại phòng anh, cực kỳ áy náy
nói với ông: "Xin lỗi, chú Thần, là cháu làm hư Mạt Mạt, hôm nay cháu trở
về sẽ bảo cô bé trở lại nhà."
Hàn Trạc Thần lắc đầu, đẩy chiếc ghế về phía sau, đứng
dậy đi về phía người An Nặc Hàn, hai tay đặt lên vai anh. "Chú không có ý
này! Chú chỉ có một người con gái là Mạt Mạt. Chỉ cần nó vui vẻ, vì nó chú làm
bất cứ cái gì cũng không đáng kể... Tiểu An, Mạt Mạt từ nhỏ tới lớn dựa dẫm vào
cháu nhất, coi cháu như toàn bộ cuộc sống của nó. Nếu như nói chú không hy vọng
cháu lấy nó, không hy vọng cháu một lòng một dạ chờ đợi nó, đó là giả."
"Cháu hiểu! Thế nhưng..." Anh chẳng hề yêu cô bé.
Hàn Trạc Thần không đợi anh giải thích hết câu, tiếp
tục nói: ""Thế nhưng chú biết rõ sự chênh lệch tuổi tác giữa cháu và
Mạt Mạt quá lớn, muốn cháu chăm sóc nó giống chăm sóc một đứa em gái nhỏ cả một
đời, thế không công bằng với cháu!"
"Cháu..." Nghe được một câu nói thấm thía
như thế, An Nặc Hàn lại không biết đáp lại thế nào.
"Chú cũng là một người đàn ông, chú hiểu một
người đàn ông cần nhất là cái gì--- một người phụ nữ đáng giá để cháu thật lòng
yêu, cũng có thể thật sự hiểu rõ về cháu..."
"Cháu và Tiêu Vi đã kết thúc rồi."
"Chú biết. Chú và bố cháu đã thương lượng với nhau
rồi, chúng ta hy vọng cháu đi Anh làm được những chuyện cháu muốn làm, đừng vì
Mạt Mạt mà bỏ lỡ duyên phân của cháu."
An nặc Hàn chần chừ một lát, thoáng suy nghĩ thêm, lại
hỏi; "Vậy Mạt Mạt thì sao? Khi cháu rời đi, cô bé nhất định sẽ không có
cách nào chấp nhận được."
"Mạt Mạt đã mười ba tuổi rồi, chung q