
uy là do nó
sống dưới sứ bảo vệ của cháu, nó không có khả năng trưởng thành được. Nếu như
cháu rời khỏi nó, nó mới có thể độc lập, mới có thể hòa nhập với nhiều người
khác. Đợi đến khi Mạt Mạt gặp được người đàn ông nó thật tình yêu mến, lúc đó
cháu hãy trở về, chú sẽ giao công ty này lại cho cháu."
"Cháu không muốn, tài sản của chú nên dành lại
cho Mạt Mạt."
Hàn Trạc Thần mỉm cười, giọng điệu còn thân thiết hơn
sơ với bố của anh: "Cho Mạt Mạt, khác nào là cho người khác! Trừ cháu ra
chú không tin tưởng người nào hết, công ty giao lại cho cháu, chú mới có thể
thấy yên lòng."
An Nặc Hàn bỗng nhiên cảm thấy một loại xúc động thật
sâu trong cổ họng, khiến cậu ứ nghẹn không nói nên lời.
"Tiểu An, cháu không cần phải áy náy, Mạt Mạt
chắc chắn sẽ có thể gặp được một người đàn ông thật tình yêu nó."
An Nặc Hàn cầm lấy tập tài liệu trên bàn, tập tài liệu
ít ỏi trong tay anh bỗng trở nên nặng trĩu, bởi vì trong đó chứa đựng rất rất
nhiều sự giải thích, tin tưởng, và tôn trọng.
"Chú Thần." Anh quyết tâm nói: "Nếu Mạt
Mạt tới tuổi mười tám vẫn chưa gặp được người đàn ông mà cô bé yêu, cháu sẽ lấy
cô ấy... Cháu nhất định sẽ không để chú thất vọng!"
"Đừng nên miễn cưỡng quá."
"Không miễn cưỡng gì hết, cháu sẽ chờ cô bé lớn
lên." An Nặc Hàn rời khỏi văn phòng, khép cửa lại.
Hàn Trạc Thần với lấy chiếc điện thoại, cười nhạt nói:
"Ôi chà! Sao Tiểu An lại được di truyền cái tính cách tồi tệ này của cậu
hả, ăn mềm không ăn cứng."
"Nếu không thì đâu phải là con em chứ! Nó đồng ý
chưa?"
"Rồi, làm việc nghĩa thì không chùn bước!"
...
***
Đã ba ngày rồi Mạt Mạt không hề nới với anh một câu
nào, sự cự tuyệt im lặng lần này so với sự năn nỉ thê lương trước đây càng
khiến người ta cảm thấy khổ sở hơn.
Dòng sông Yala vẫn đang lặng lẽ chảy, lá cây bạch quả
cứ lặng lẽ rơi đầy trên mặt đất, An Nặc Hàn giẫm lên bề mặt đầy lá đi lên sườn
núi.
Đã nhiều năm rồi không tới đây, gốc cây bạch quả cổ
kính này lại càng đâm nhiều cành, lá tốt tươi, vỏ cây lại càng pha tạp nhiều
màu sắc.
Anh ngồi dựa vào thân cây, lơ đãng nhìn xuống con
đường nhỏ ngoằn nghèo trên sườn núi.
Lần đầu tiên tới nơi này đã cách đây bảy tám năm rồi.
Năm ấy, An Nặc Hàn vô tình thấy được chữ viết của An
Dĩ Phong trên hợp đồng của "Thiên đường và Địa ngục", anh kinh ngạc
đến ngây ngốc cả người. Chữ viết của bố anh đâu giống như vậy.
Chữ viết của ông đãng lẽ phải nên ngay ngắn nắn nót,
mặt dù có chút cứng, nhưng cũng không từng nét bút đều mạnh mẽ cứng cáp, từng
chữ xuyên thấu mặt giấy như thế này.
Về đến nhà, anh mở ra những bức thư được cất kỹ từ rất
lâu, đọc từng bức thư, đọc từng câu chữ lại một lần nữa, anh đã hiểu...
Trước khi anh ra đời, An Dĩ Phong đã từ bỏ mẹ con anh.
Thời gian ông ấy ôm lấy những người phụ nữ khác phong lưu sung sướng, đừng nói
đến việc có hỏi thăm anh một lần, e rằng cả việc anh tồn tại ông ấy cũng không
biết. Nếu không thì lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau tại quán cafe, ánh mắt
của An Dĩ Phong cũng không bình tĩnh như thế.
Chuyện này thật sự làm anh oán trách, nổi giận, nhưng
sự thất vọng còn nhiều hơn nữa. Nhất là khi anh nghĩ đến mẹ của mình đã vì một
người đàn ông như vậy mà kìm nén nước mắt viết từng bức thư, anh rất muốn cầm
những bức thư anh đã giấu kín nhiều năm đi tới trước mặt An Dĩ Phong, ném vào
mặt ông ấy và nói cho ông biết: "Tôi không có người bố như ông!"
Anh cầm những bức thư ra khỏi phòng, vừa đến bên cầu
thang tầng hai liền đứng lại. An Dĩ Phong đang ngủ trên sofa, Tư Đồ Thuần nhẹ
nhàng đắp lên trên người ông một tấm chăn mỏng, trên khuôn mặt ẩn chứa một loại
tình cảm dịu dàng vô tận.
"Tiểu Thuần..." An Dĩ Phong giật mình tỉnh
lại từ trong mơ, đột nhiên ngồi dậy, trên vầng trán rịn mồ hôi lạnh. "Tiểu
Thuần!"
"Em ở đây."
An Dĩ Phong lấy cả hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt bà,
chăm chú nhìn bà thật kỹ, tiếp đó điên cuồng hôn bà như phong ba bão táp, lên
gương mặt, lên đôi môi.
Bà không hề chống cự lại, để An Dĩ Phong tùy ý hôn cho
đủ, đến lúc ấy bà mới nhẹ nhàng đẩy ông ra, giúp An Dĩ Phong lau đi mồ hôi lạnh
trên trán. "Anh không sao chứ?"
An Dĩ Phong mơ hồ nói: "Anh lại mơ thấy thấy cả
mọi thứ đều chỉ là 'giấc mơ', tỉnh lại từ trong 'giấc mơ', anh vẫn là một tên
tội phạm, em vẫn là một cảnh sát, em nói với anh rằng: chúng ta không phải là
người trong cùng một thế giới..."
"Không phải thế. Chúng ta đang ở cùng nhau rồi,
chúng ta còn có cả Tiểu An." Tư Đồ Thuần mềm mỏng ai ủi ông.
Ông vội vàng nắm lấy tay bà. "Tiểu Thuần, em sẽ
rời khỏi anh phải không?"
"Tất nhiên là sẽ không, Anh đừng có nghĩ ngợi
lung tung nữa." Bà mỉm cười vỗ lên vai ông nói: "Em đi lấy thuốc cho
anh uống, uống xong sẽ tốt hơn."
"Anh không có bị bệnh, anh không uống
thuốc."
"Em biết anh không có bệnh, thuốc này chỉ để anh
giải tỏa những áp lực tâm lý thôi."
"Bác sĩ nói còn có một cách khác để giải tỏa áp
lực tâm lý...."
Ông nghiêng người, đặt bà dưới thân, bàn tay hướng về
cổ áo âu phục của bà.
"Không được,... Tiểu An vẫn còn ở trong
phòng." Tư Đồ Thuần xấu hổ đẩy tay