
đã đồng ý gả cho anh rồi sao!"
Mạt Mạt cúi đầu chiến đấu với cái bánh pudding, thế
nhưng mắt cô đã rưng rưng, nước mắt lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Anh không biết rằng, anh đau lòng, cô còn khó chịu hơn
cả anh.
Thậm chí cô còn muốn đi vả cho người con gái vô tình
đấy một cái tát, giật tóc cô ta mà hỏi: không phải đã hùng hồn nói: chờ anh ấy,
mười năm, hai mươi năm, cả đời... vì sao lại phải bỏ anh ấy, vì sao lại làm anh
ấy đau lòng?
Thế nhưng, trẻ con vẫn chỉ là trẻ con, cô chỉ biết vì
anh cảm thấy buồn mà bất bình thay.
Đương nhiên cô chẳng hề hiểu rằng, An Nặc Hàn không
phải là một người ngu ngốc, nếu như anh thật tình yêu một người, làm sao ngay
cả việc cô nàng phản bội cũng chẳng hề phát hiện ra?
"Bé con tham ăn, đừng ăn nữa!" An Nặc Hàn
giật lấy chiếc bánh pudding trước mặt cô. "Ăn nữa biến thành mèo Garfield
béo ú bây giờ!"
Cô cúi đầu, lặng lẽ lau đi nước mắt.
"Sao lại khóc?" Anh ôm lấy cô, bế cô đặt lên
đùi mình, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: "Xin lỗi! Anh đùa em tí
thôi, em không béo tí nào, rất đáng yêu! Rất xinh đẹp!"
Cô biết anh lại đang dỗ cô.
Vi đã từng nói, cô vừa béo lại vừa xấu. Vi chưa từng
thấy cô thì làm sao biết cô vừa béo lại vừa xấu chứ?
Cô hít hít cái mũi tràn ngập vị chua, mỉm cười nói với
anh: "Anh Tiểu An, anh đừng đau lòng, em hát cho anh một bài."
Không chờ anh trả lời, cô đã rời khỏi lòng anh, nhảy
xuống đất, bước lên sân khấu, cầm lấy chiếc micro.
Cô nhìn vào mắt anh, đôi môi hé mở: "It won't be
easy..." (Điều ấy cũng không dễ dàng...)
Tiếng ca cất lên không hề có nhạc đệm, giọng hát của
cô nhẹ nhàng, uyển chuyển, du dương.
Bàn tay cầm chén rượu của An Nặc Hàn run lên, đôi mắt
đen thăm thẳm chăm chú nhìn cô.
Bài hát này là: Argentina, đừng khóc vì tôi.
Đấy cũng là bài An Nặc Hàn thích nhất, khi Argentina
bị thua trên sân bóng, bài ca này đã được hát lên, giọng hát bi thương khiến
cho toàn bộ người hâm mộ bóng đá đều rơi nước mắt, từ đấy An Nặc Hàn cũng yêu
thích luôn khúc hát này.
Mạt Mạt vì anh mà cố ý đi tìm cô giáo âm nhạc của cô
mà học bài hát này, hơn nữa mỗi khi có thời gian, cô đều tới phòng nhạc tập đi
tập lại, thường hát đến khi giọng bắt đầu khàn khàn mới dừng lại.
"You won't believe me. All you will see is a girl
you once knew."
(Anh vẫn không tin lời em nói. Tất cả những gì anh
biết về em chỉ là một cô gái anh quen trước đây.)
Anh mắt anh nhìn cô trở nên sâu thẳm, tựa như một hồ
sâu đầy ma lực, trong tích tắc nuốt lấy cô trong vòng nước xoáy.
"Although she's dressed up to the nines. At sixes
and sevens with you."
"Mặc dù trang phục của cô ấy chẳng thể nào bắt
bẻ, nhưng lại không hề ăn khớp với anh.)
Cô hát mỗi lúc một to hơn: "I love you and hope
you love me..."
(Em yêu anh và hy vọng anh cũng yêu em.)
"I kept my promise. Don't keep your
distance."
(Em đã giữ lời hứa của mình. Đừng giữ khoảng cách với
em.)
Không nhớ trong bao lâu, anh nhìn cô, cô cũng nhìn
anh, nhịp đập của trái tim cô hỗn loạn, giọng hát cũng bắt đầu run rẩy.
Trong đôi mắt mà cô đã quá quen thuộc hơn bất cứ ai
trên đời bỗng lóe lên tia sáng mà cô chưa từng thấy.
Cô nhắm mắt lại, ngầm nói cho anh biết: "Don't
cry for me, Argentina! The truth is I never left you." (Đừng khóc vì tôi,
Argentina! Sự thật là tôi chưa bao giờ rời khỏi bạn.)
Khi tiếng hát của Mạt Mạt ngừng hẳn, ánh mắt của An
Nặc Hàn vẫn còn đang nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô.
Cô cảm thấy hơi hơi xấu hổi. "Vì sao lại nhìn em
như thế?"
"Em thật sự rất xinh đẹp."
"Lại lừa em rồi!" Cô chu miệng, buông chiếc
micro trong tay xuống, chạy lại đến bên người anh.
Anh ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi má
hồng. "Không phải anh lừa em, trong mắt anh, không ai xinh đẹp hơn em
hết!"
Hô hấp của anh hỗn loạn, xen lẫn với mùi rượu nồng,
giọng nói cũng mang theo men say.
Mạt Mạt len lén lấy ngón tay chạm vào đôi má ẩm ướt,
ngả người vào lòng anh, cô cũng bị hương rượu của anh làm say mất rồi.
---
Thật ra, khi cô say đắm hát lên câu đầu tiên, An Nặc
Hàn thật sự đã bị giọng ca của cô làm rung động.
Anh cũng không biết từ khi nào, đứa bé con đi còn
không vững, luôn luôn bám lấy anh trong ký ức đã trưởng thành trong lúc anh
không chú ý đến.
Hơn nữa lại có tiếng ca động lòng người đến vậy.
Giọng hát của cô, từng câu từng chữ chân thành tha
thiết, từng câu từng chữ nồng nàn thiết tha.
Lúc cô hát đến câu: "Thực tế, tôi chưa bao giờ
rời khỏi bạn..."
An Nặc Hàn đột nhiên bừng bỉnh, anh say mê khuôn mặt
của Vi, dáng người quyến rũ của Vi, thế nhưng thực tế anh lại không hề đi tìm
hiểu cô ấy, cũng không hề để Vi tìm hiểu về cuộc sống của anh.
Thế nên hôm nay Vi mới có thể nói ra những lời như
thế.
Còn Mạt Mạt trưởng thành bên người anh, mới là người
con gái hiểu rõ về anh nhất
Cô không những biết anh thích ăn gì, thích màu gì,
thích làm gì, mà còn hiểu hết về toàn bộ những thứ anh không thích.
Cô sẽ cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ giữa đêm khuya
hiu quạnh mà xem một trận đấu bóng đá cùng anh, chỉ vì để khi có bàn thắng được
ghi, có người để anh ôm