
như lúc ấy... tôi sợ... tôi sợ cảm giác khi biết người
dàn ông này sắp hôn mình ngay khi ấy... Anh nhẹ nhàng và dịu dàng quá làm tôi
chỉ muốn đẩy anh ra thật xa... Anh nói: "Anh sẽ yêu em mãi!"... Rồi
ôm chặt tôi... tôi ngã ra ghế salon và cảm thấy cái gì đó quá nặng trên thân
mình... Tôi cựa quậy như muốn vùng ra, không còn nghe nổi những lời thiết tha
mà anh đang nói nữa... Nhưng anh ghì chặt tôi lại... Và tôi khóc... "Anh
nói sẽ mãi yêu em cơ mà?"... Tôi nói câu đó trong vô thức, rồi dùng hết
sức bật dậy chạy đi... Tôi nghe thấy tiếng anh gọi tôi... Tôi nghe thấy bước
chân anh theo tôi vội vàng xin lỗi...
Tôi cứ chạy thục mạng trong
cơn hoang mang giữa trời tối và đường vắng vẻ không rõ lối... Con đường cứ trải
dài mê mải và tôi chạy mãi không biết đi về đâu... Đó là điều cuối cùng tôi còn
nhớ về ngày hôm đó...
Sáng hôm sau, tôi ở trong
bệnh viện! Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với mình! Tôi thấy anh bên tôi,
nắm tay thật chặt... Tôi mở mắt, vội vàng rút tay lại và nhìn anh bàng hoàng...
Vì sao anh ép em khi em chưa
sẵn sàng...
Im lặng!
- Vì sao anh không nói với
em...
Vì sao anh làm vậy? Im lặng.
-Vì sao?
- Anh xin lỗi, mình chia tay
đi!
Tôi cười:
- Anh nói là anh sẽ yêu em
mãi...
Chúng tôi không còn gặp lại
nhau nữa ngay sau khi tôi ra viện! Ngày noel, biệt thự, bản nhạc, anh và phố
dài... mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời tôi...
Đàn ông luôn là một dấu chấm
hỏi to đùng với tôi... Ra đi vì thân xác... vậy họ đến bởi cái gì?
3. Giáng sinh thứ ba - món quà vỡ vụn!
Tháng mười một, tôi lại có
người yêu mới! Cứ như một sự thúc giục bản năng... Anh đến khi tôi đang cảm
thấy cô đơn và buồn bã chuyện gia đình... Anh không lãng mạn, cũng chẳng dịu
dàng và càng không tinh tế! Tôi không yêu anh! Cũng giống như tôi không yêu
người thứ hai của mình...
Nhưng có lẽ bởi vì anh khác
hai người đàn ông kia... Anh không nhẹ nhàng và sâu lắng như họ! Ở bên anh, tôi
sẽ vi vu trên những con phố lạnh đến tê người, chứ không phải ngồi nghe Moza,
Beth hay Vivaldi... Thậm chí anh còn không biết họ là ai... Anh không quan tâm
đến tôi nhiều! Điều đó làm cho tôi cảm thấy thiếu thốn tình cảm kinh khủng...
Nhiều khi còn thấy tủi thân và muốn khóc thật to... Và khi đó, tôi biết rằng
mình đã yêu anh... yêu anh nên mới muốn được anh chăm sóc nhiều như thế...
Anh nói với tôi rằng, anh
yêu tôi theo cách riêng của anh... Anh yêu tôi, và điều đó là mãi mãi, chắc
chắn... Dù bất cứ ai có nói rằng anh không yêu tôi, thì tôi chỉ cần biết và anh
cũng hiểu rõ rằng, anh yêu tôi. Thế là quá đủ rồi...
Chúng tôi ngủ với nhau vào
tuần thứ hai yêu nhau! Thế là hết đời trinh trắng... Tôi chẳng hiểu sao mình
làm như vậy nữa... Cũng chẳng biết rằng tôi có tiếc nuối điều đó hay không? Chỉ
nhớ lúc đó tôi đau lắm... Câu hỏi đầu tiên anh hỏi tôi khi tôi đang cuộn tròn
mình vì đau và xấu hổ là: "Tại sao em không ra máu nhỉ?"
Tôi cứng đơ người một lúc...
Anh quàng tay ôm tôi cười: "Anh yêu em lắm, ngốc!"... Tôi nằm quay
lưng lại phía anh, nắm lấy tay anh thật chặt: "Anh sẽ yêu em mãi
chứ?"...
Chúng tôi yêu nhau có khá
nhiều sóng gió, tôi cố hết sức để quan tâm và chăm chút cho tình yêu của mình!
Nhưng dường như mọi thứ chẳng hề đơn giản và tôi luôn vấp váp để làm anh bực
mình, đôi lúc anh trách móc... nhưng cũng có khi anh im lặng và bỏ mặc tôi...
Noel năm đó, tôi chờ đợi một
sự khởi đầu mới mẻ... Tôi muốn được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, để đón
lấy hơi ấm từ anh và cảm thấy mình hạnh phúc... Thế là quá đủ với tôi! Mọi nỗi
đau sẽ qua... và anh sẽ là người hàn gắn tất cả! Sẽ chẳng còn âm thanh của
Moza, sẽ chẳng có tiếng đàn piano vang xa vô vọng... Nhưng noel sẽ có... bàn
tay anh dành riêng cho tôi ấm nóng...
Trước noel hai ngày, chúng
tôi cãi nhau... Cũng không hẳn, tôi giận anh bỏ mặc tôi đi với bạn bè... Anh
hùng hổ và hung hãn bỏ đi... Mặc cho tôi gọi và chạy theo anh mệt nghỉ... Anh
tránh mặt tôi suốt hai ngày sau đó... Anh không muốn gặp tôi...
Tối noel, tôi nôn dữ dội...
Tôi nhắn tin cho anh, anh không trả lời... gọi điện thoại chuông cứ reo và anh
cứ dập máy... Thất vọng và chán nản, tôi bước ra đường một mình trong cái lạnh
đêm noel... Đứng dưới nhà thờ... ngước nhìn Chúa và khóc! Tôi là người duy nhất
khóc trong chốn hạnh phúc đông đúc ấy...
Hôm sau, anh vẫn không liên
lạc cho tôi, còn tôi thì cứ nôn dữ dội mà chẳng thể ăn gì! Tôi chợt cảm thấy lo
lắng cho những đợt nôn khan kéo dài của mình và sững sờ khi nhớ tới chu kì không
chịu đến! Tôi mua que thử, và lén lút kiểm tra... hai vạch... tôi không biết
làm gì... cứ nhìn que thử mà lòng bao xáo trộn...
Tôi nhắn tin nói muốn gặp
anh, có việc quan trọng... Anh không trả lời...
Tôi bước vào bệnh viện và
bước ra... đi vào rồi lại đi ra... như một người điên vậy... Tôi chạy ra đường...
đầu óc quay cuồng không biết giờ này anh ở đâu! Tôi muốn gặp anh để ôm anh
chặt, tôi muốn xin anh chút sức mạnh để cho tôi biết con của chúng tôi sẽ ra
sao... Đường đông và tôi say trong giá lạnh... tôi loạng choạng bước đi... Ng