
c nói: “Cậu nghĩ mình muốn thấy cái bộ dạng chết giẫm của cậu đấy à? Nhưng
mình không thể để cậu chết như thế ở đây được.”
Giang
Nam ôm con gái lắc đầu, “Mình sẽ không chết đâu. Tiểu Bắc, đừng vì mình mà lỡ
dở. Tìm một người tốt rồi kết hôn đi.”
Mọi
người đều nói con trẻ không thể không có mẹ, anh thật sự nghe theo sắp xếp của
gia đình một năm sau bắt đầu không ngừng đi xem mặt. Chu Tiểu Bắc không thể
không tiếp nhận một hiện thực, dù cô có nghiêm túc nghĩ đến tính khả thi của
việc bất chấp nguy hiểm bị mẹ đánh chết đi làm mẹ kế, thì trên thực tế, Giang
Nam đã cân nhắc rất nhiều cô gái trong các buổi xem mặt nhưng trước sau vẫn
không hề cân nhắc đến cô, dù cho cô từng là ốc đảo và những rung động hai năm
trời của anh.
Anh
từng nói: “Tiểu Bắc, cậu quá tốt, vì vậy mình không thể giữ cậu. Một nữ tiến sĩ
trẻ trung xinh đẹp như cậu hoàn toàn không cần phải ở bên một gã đàn ông tầm
thường góa vợ. Mình sợ một ngày cậu sẽ phát hiện thực ra mình còn xa mới được
tốt đẹp như trong tưởng tượng của cậu.”
Cô thật
sự mong có ngày như anh nói, nhưng trước sau đều không có cơ hội. Anh luôn nói
cô tốt, nhưng một Chu Tiểu Bắc tốt như vậy, vì sao anh lại không cần?
Lấy
bằng tiến sĩ xong, Chu Tiểu Bắc trở lại thành phố G như mong muốn của anh,
chính sách “cao áp” của mẹ khiến cô kinh hãi run sợ, bạn bè xung quanh nô nức
gả thành phu nhân người ta, đừng nói cô bạn láng giềng Đại Nựu đã được như ước
nguyện gả cho con trai chú Vương, ngay đến Trịnh Vy như thế cũng đã trở thành
mẹ trẻ con rồi. Tiểu Bắc bắt đầu chăm chỉ đi tìm “người tốt” để có thể gả phắt
mình đi. Cô từng có đối tượng tốt để kết hôn, rồi lại không có, cũng chỉ là
chuyện trong chớp mắt.
Sau khi
ngả bài với người bạn trai kiểm sát viên vẫn còn hình bóng người khác trong
tim, cũng đúng lúc con gái A Cổ Y của Giang Nam bị một trận ốm nặng, phần vì
muốn trốn tránh mớ cảm xúc hỗn loạn ở đây, phần vì lo cho Giang Nam, Chu Tiểu
Bắc trở lại Tân Cương một lần nữa, lần này đã ở là ở đến hơn nửa năm. Cô chứng
kiến bệnh của A Cổ Y bình phục từng chút một, trước khi xuất viện không lâu, A
Cổ Y tự quyết định gọi dì Chu Tiểu Bắc là “mẹ”.
Một
người nói đến chuyện cười tục mặt vẫn không biến sắc như Chu Tiểu Bắc trước
tiếng gọi “mẹ” ấy bỗng đỏ ửng mặt, Giang Nam bên cạnh như đang có suy tư, cũng
không lên tiếng ngăn chặn. Năm đó trước khi Chu Tiểu Bắc quay lại thành phố G,
anh đi xem mặt hết đám này đến đám khác cũng chỉ là vì muốn A Cổ Y bé nhỏ có
một người mẹ. Điều kiện của anh không tồi, dù góa vợ lại đèo bòng một đứa con
nhưng cũng có không ít cô gái đồng ý lấy anh, thế nhưng đến tận khi Tiểu Bắc
trở lại lần nữa, bên cạnh anh vẫn chưa có thêm một người phụ nữ nào.
Trên
đường từ viện về nhà, A Cổ Y ngủ thiếp đi, Giang Nam im lặng rất lâu, cuối cùng
anh thốt ra một câu: “Tiểu Bắc, cậu có muốn làm mẹ A Cổ Y không?”
Chu
Tiểu Bắc đã đợi ám thị này không dưới mười năm, cô ngỡ rằng mình sẽ cảm động
đến rơi nước mắt, nhưng không, cô chỉ lặng người một lúc rồi đưa ra câu trả lời
của mình.
“Xin
lỗi cậu, Giang Nam, mình không muốn.”
Cô thà
như lời Trịnh Vy nói, đợi đến ngày tóc bạc phau phau, cô và Giang Nam gặp nhau
trong đại học người già, hai người còng lưng cùng đánh bóng bàn, chưa biết
chừng lúc đó Giang Nam sẽ yêu Chu Tiểu Bắc, lúc đó cô nhất định sẽ cưa sừng làm
nghé gả cho anh, chứ không phải bây giờ, gật gật đầu, đi làm mẹ A Cổ Y.
Lần này
từ biệt Giang Nam và A Cổ Y, Chu Tiểu Bắc trở lại Đông Bắc, ở đó tuy có mẹ bịt
tai mắng cô không được tích sự gì, nhưng đó cũng là người mẹ cô có thể nũng nịu
vòi vĩnh. Mẹ cô vội vàng nhảy ra ôm chầm lấy con gái đang rơm rớm nước mắt, bố
cô còn chưa hết bàng hoàng bóc kẹo cho con. Chu Tiểu Bắc ngậm viên kẹo sữa thỏ
trắng trong miệng, vẫn là vị cô thích. Nghĩ lại thì thực ra có một số chuyện
chẳng có gì to tát.
Định
thần lại, cô viển vông nhớ đến trước khi rời khỏi thành phố G, một nam sinh cô
hướng dẫn trong phòng thí nghiệm lưu luyến hỏi cô: “Sư tỷ, bao giờ chị quay
lại?” Lúc đó Chu Tiểu Bắc xảo quyệt bắt nạt cậu bé, cô khoác vai cậu làm một vẻ
mặt đau khổ quá mức, “Làm sao, chú sẽ nhớ chị à? Hai ta không có khả năng đâu…”
Cậu bé
mới học năm tư bỗng nhiên đỏ mặt lắp bắp truy hỏi: “Vì… vì sao…”
Nghĩ
đến đây Chu Tiểu Bắc bất giác muốn ngửa cổ lên trời cười ha ha. Sợ gì chứ,
đường vẫn còn dài lắm, bao nhiêu các thanh thiếu niên trẻ trung răng trắng môi
hồng đang đợi cô đến ngó ngàng.
Mấy hôm
sau, cô đang sắp xếp hành lý thì nhận được điện thoại của Trịnh Vy, nghe kể
chuyện vừa xảy ra giữa cô và Giang Nam, Trịnh Vy càng sốt ruột chỉ muốn nhảy
dựng lên, “Con lợn Bắc, cậu ngốc quá mất thôi, Hàn Thuật một miếng thịt ngon
như vậy cậu cũng có thể để anh ấy đi, Giang Nam người ta khó khăn lắm mới mở
miệng, đây không phải chuyện cậu vẫn đợi bao lâu nay ư? Rốt cuộc cậu muốn làm
gì? Bảo cậu kiếm một người đàn ông mà khó thế sao?”
Chu
Tiểu Bắc cười hì hì, thực ra chuyện này nói dễ cũng không dễ, nói khó cũng
không khó.
Rất
nhiều người đều nói, chỉ cần người phụ nữ đồng ý ch