
đã nghi hoặc thì chi bằng cứ tin tưởng vào đáp án
mình muốn có.
Nhưng
anh cuối cùng vẫn không học được cái tính chậm chạp lửa cháy đến lông mày vẫn
không cuống của cô, giả vờ ngắm cảnh rất lâu, rồi không kìm nổi ho mấy tiếng,
“À… chuyện anh vừa nói với em lúc nãy, chính là chuyện trước khi lên đây ấy…
rốt cuộc thế nào đây… chẹp, chết hay sống thì nói một lần cho thoải mái… em tốt
xấu gì cũng nên chít một tiếng chứ…”
Cát
Niên nói: “Chít…”
Trước
khi Hàn Thuật định nổi cơn, cô gom tất cả cánh hoa vào lòng bàn tay, sau đó xòe
ra.
Hai
người đứng ở trên cao, gió rất nhanh thổi bay cánh hoa xuống dưới bậc thềm, lại
là một tiết trời anh thích.
Cát
Niên nói: “Câu trả lời của em? Hàn Thuật, có người từng nói với em câu này, anh
ấy nói, trên đời này có hai thứ không thể nắm giữ nổi, một là chuyện cũ, một là
mưa hoa bay.” Cô chỉ về cánh hoa cuối cùng từ tay mình bay đi theo gió.
“Anh có
thể bắt lại được chúng không?”
Hàn Thuật
sững người, “Sao không nói sớm! Không được nuốt lời đấy!” Anh vội vàng đuổi
theo những cánh hoa đang càng lúc càng xa, nói vọng lại từ dưới cầu thang, “Chỉ
cần là em muốn, thế nào cũng được.”
Khi chỉ
còn lại một mình, Cát Niên nghe cây lựu sau lưng đung đưa thành tiếng, quay đầu
lại, Tiểu hòa thượng mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình đã đứng dưới gốc
cây, khuôn mặt thư thái vẫn hệt năm nào.
Cát
Niên nói: “Em biết rồi sẽ có một ngày anh tới thăm em mà, anh vẫn như vậy, Vu
Vũ, em thì dần già rồi.”
Vu Vũ
nhe răng cười đáp lại Cát Niên, mười hai năm nay, lần đầu tiên anh mở mắt nhìn
cô.
Cát
Niên giàn giụa nước mắt.
Cô bắt
tay làm hòa với số mệnh một lần nữa, không còn cố truy hỏi Vu Vũ liệu đã từng
yêu mình chưa, cũng không truy hỏi rốt cuộc anh thuộc về ai. Cây lựu chưa từng
ra quả này rồi cũng sẽ mất đi sau đợt di dời nghĩa trang liệt sĩ, Tiểu hòa
thượng sẽ không còn quanh quẩn dưới gốc cây nữa, y như khát vọng của anh, anh
nên được tự do.
Tiểu
hòa thượng của cô, anh là mưa trên núi Vu, là dòng suối nhập vào sông Giang,
hóa thành mây, cuối cùng trở thành giọt nước mắt trong lòng Cát Niên.
Một
người có thể có vô số các lý do để thích một người khác. Chính trong khoảnh khắc
này trái tim Chu Tiểu Bắc đang đập thình thịch, cô cũng không nói nổi là vì
sao, nếu như bắt buộc phải chọn một lý do, có lẽ chỉ vì khuôn mặt nghiêng của
anh trong khoảnh khắc đó.
.
Khi Chu
Tiểu Bắc học cấp Ba, có một lần vào cuối tuần, một cậu con trai cùng lớp đỏ
bừng mặt đến nhà cô chơi, kết quả lại bị mẹ cô vừa đi mua thức ăn về bắt gặp,
đương nhiên bà không chút lưu luyến đuổi luôn cậu con trai đáng thương kia, rồi
lấy chiếc ghế đẩu ra ngồi ngay giữa cửa, vừa vỗ đùi vừa ngọt nhạt lâm ly giáo huấn
con gái. Bà nói: “Cái con bé chết giẫm này, mới có tí tuổi đầu mà đã bắt đầu
suy nghĩ đen tối bậy bạ, lại còn dám đem mấy tên tiểu tử thối ấy về nhà, mày
đang dụng tâm làm mẹ tức chết đấy phỏng? Mẹ khuyên mày mau mau chóng chóng mà
thôi ảo tưởng đi, ít nghĩ đến chuyện yêu sớm mà tập trung học cho tốt mới là
đúng đắn. Mày xem con gái chú Vương mày kia kìa, sinh viên chính quy đại học
danh tiếng, anh trai con bé Đại Nựu hàng xóm cũng học tiến sĩ đấy, mày phải cho
mẹ mở mày mở mặt một tí chứ, nếu không đẻ mày ra thà bằng đẻ hòn đá cho xong.”
Nhà Chu
Tiểu Bắc ở tầng một, hôm đó giọng nói của mẹ cô đã làm rung chuyển cả khu nhà,
hàng xóm qua lại, bạn bè, chú bác đều ít nhiều hướng ánh mắt thương hại về phía
Chu Tiểu Bắc đang chăm chú bưng bát mì ngồi ăn một bên.
Thực ra
bọn họ đều không nhất thiết phải làm vậy, tâm hồn bé nhỏ của Tiểu Bắc thực ra
chẳng hề chịu tổn thương gì quá lớn. Một mặt, từ nhỏ đến lớn cô đã rèn luyện
trái tim mình trở nên kiên cố vững chãi như mặc áo giáp sắt, bọc kim đồng trước
những lời quát mắng của mẹ; mặt khác, sau một số năm rốt cuộc một chân lý đã
nghiệm chứng ra, đó là, trong sự kiện tất nhiên mà ngẫu nhiên này, sự tổn
thương mẹ cô phải chịu chắc chắn còn nhiều hơn cô rất rất nhiều.
Mười
mấy năm sau, tiến sĩ Chu Tiểu Bắc hai mươi chín tuổi lẻ mười một tháng từ nghìn
dặm xa xôi, vui mừng phấn khởi áo gấm về làng. Về nhà thăm cha mẹ, bà mẹ vừa
đáng thương vừa đáng trách của cô lại lần nữa ngồi trên chiếc ghế đẩu trước
cửa, vừa vỗ đùi vừa giàn giụa nước mắt nước mũi.
“Cái
con bé chết giẫm này, mày đã lớn ngần này tuổi rồi, sao vẫn chưa có ý nghĩ
thành gia lập nghiệp đi? Mẹ vẫn chưa thấy mày dẫn nửa thằng bạn trai về nhà,
mày đang dụng tâm làm mẹ tức chết đấy phỏng? Mày con đi học đến bao giờ nữa?
Mày thôi nghĩ chuyện đem cái trò độc thân mới nổi ra che mắt mẹ đi, tìm một
người đàn ông mà kết hôn mới là chuyện đúng đắn, mày xem cháu ngoại chú Vương
mày đã biết rót cả xì dầu rồi, Đại Nựu nhà đối diện năm ngoái cũng vừa đẻ con
trai, mày phải cho mẹ mở mày mở mặt một tí chứ, nếu không đẻ mày thà bằng đẻ
hòn đá cho xong.”
Chu
Tiểu Bắc đứng bên cửa chán chường vuốt mũi, những hàng xóm cùng ngõ người già
rồi, người đã lớn, bạn bè cũ mới lại lần nữa hướng ánh mắt thương cảm về phía
cô. Chu Tiểu Bắc cuối cùng đã