
anh ấy nói nếu như anh không thấy anh
ấy, không cần phải giải thích nhiều lời, anh sẽ biết anh ấy đi đâu.” Cô gái bật
cười, đôi mắt cong cong như vành trăng khuyết, cô như một con cáo đang cười, có
thể thông thấu mọi thứ, lại vừa hiền lành vô hại. Đường Nghiệp đã cảm thấy ánh
mắt cô đang nhìn vào hai bàn tay nắm chặt của anh và Cát Niên. “Nếu như anh ấy
đến thật, anh nói xem anh ấy nhìn thấy màn này liệu có thấy bất ngờ hay không?”
Đường
Nghiệp có vẻ đã từ nỗi đau buồn ập đến đột ngột trở về với hiện thực trước mắt,
có lẽ anh đã ít nhiều dự liệu trước kết quả này. Anh nói với cô gái: “Cô Hướng,
tôi có một thỉnh cầu…”
“Anh
muốn đem theo cô ấy?”
Ở cô có
một sức mạnh khiến người khác tín phục, khiến người khác có thể yên tâm giao
mình cho cô.
Đường
Nghiệp gật đầu. Anh tin người con gái này, cũng như anh tin người bạn đồng hành
vĩnh viễn chẳng thể đến kia. Cô có thể đưa anh tới một nơi an toàn. Nhưng anh
không thể để mất Cát Niên.
“Cô ấy
là vợ chưa cưới của anh?”
“Đúng
vậy.”
Cô gái
thậm chí còn gật đầu với Cát Niên, rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng đã lên đến giữa
trời, không chút lo lắng, như thể trước mắt không phải một cuộc trốn chạy mà là
cuộc trò chuyện giữa những người bạn nhàn rỗi.
“Hai
người có thích ánh trăng không? Hôm nay là mười bốn, mai mới là rằm, nhưng tôi
vẫn thích trăng hôm nay hơn, bởi sau ngày rằm sẽ là trăng khuyết, còn trăng
mười bốn lại vẫn có thể đợi đến ngày mai. Đằng Vân thì không thế, anh ấy chỉ
thích trăng tròn mười lăm.” Câu hỏi của cô dường như không cần câu trả lời,
dường như trước nay cô vẫn là một người luôn tự cho mình đáp án. Nói xong những
lời này, cô mỉm cười với Đường Nghiệp, “Anh biết mà, chiếc thuyền này vốn có
hai chỗ ngồi. Đi đi, thuận buồm xuôi gió, tôi đã liên hệ xong cho anh rồi,
xuống thuyền sẽ có người đưa anh đến nơi anh muốn đến, à, nên nói là ‘hai
người’. Đừng quay lại nữa.”
Đường
Nghiệp kéo Cát Niên đi về phía bờ.
“Cảm ơn
cô, giám đốc Hướng.” Anh nói tự đáy lòng.
Cô gái
nói: “Không cần cảm ơn, tôi không phải vì anh, chuyện tôi đã nhận lời Đằng Vân
nhất định sẽ làm, anh ấy xứng đáng được vậy. Tôi chỉ đang nghĩ, nếu như Đằng
Vân biết được cuộc chạy trốn anh ấy dùng mạng để đổi lấy kết quả lại thành ra
là của anh và vợ chưa cưới, chắc anh ấy sẽ thấy rối bời lắm.”
Cô nói
xong liền bước lại chiếc xe đã đưa hai người đến đây. Chiếc xe vẫn chưa đi
ngay, dường như cô còn đợi thuyền khởi hành.
Chiếc
thuyền nhẹ nhàng nhấp nhô trên mặt nước nông, Đường Nghiệp lên thuyền trước rồi
mới kéo Cát Niên.
Cát
Niên đứng trên bờ bất động, cô chầm chậm vùng khỏi tay Đường Nghiệp.
“Đường
Nghiệp, em đến tiễn anh thôi.”
Ánh
trăng lấp ló sau những đám mây, gió ở đây rất lớn, gió thổi tung mái tóc ngắn
của cô, cũng thổi tung ánh sáng lóng lánh trên mặt nước. Trong ánh trăng lúc ẩn
lúc hiện, gương mặt cô yên tĩnh lạ thường.
Đường
Nghiệp kinh ngạc, người lái thuyền bước đến đống dây thừng đã lên tiếng nhắc:
“Thưa ngài, thuyền phải xuất phát rồi.”
“Vì
sao?” Đường Nghiệp hỏi Cát Niên.
“Em vốn
không nằm trong kế hoạch của anh, anh thấy em đáng thương nên mới dẫn em theo.
Cảm ơn anh, Đường Nghiệp. Nhưng người nên đi với anh không phải em, tuy anh
không thể đợi được anh ấy nhưng vị trí đó cũng không nên là của em.”
Đường
Nghiệp kìm nén nỗi đau như cắt vào tim khi nhắc đến người đó, “Cát Niên, anh
cũng thực lòng thích em.”
Cát
Niên nói: “Đúng, em biết, anh thích em vì em là một người khá ổn; nhưng anh yêu
anh ấy, dù cho anh ấy có là người không ổn… dù cho anh ấy sẽ không trở lại. Khi
anh ấy còn sống, điều ‘nếu như’ giữa chúng ta chỉ là anh tự gạt mình, giờ anh
ấy chết rồi, vậy càng không có khả năng nữa.”
Người
đàn ông rộng lượng lương thiện như Đường Nghiệp, anh vốn nên cùng người mình
thực sự yêu thương cao chạy xa bay, nhưng trong khoảnh khắc ra đi anh vẫn không
nỡ bỏ rơi Cát Niên cô đơn, đến nay Đằng Vân chết rồi, lại càng đoạn tuyệt triệt
để mọi khả năng giữa anh và Cát Niên, cũng đoạn tuyệt mọi khả năng của hạnh
phúc. Vì vậy, trong nỗi nhớ của anh dành cho Đằng Vân thậm chí còn có nỗi hận,
Đằng Vân đã dùng cách kiên quyết nhất để bắt anh phải nhớ đến mình cả đời, “Lẽ
nào ở đây vẫn còn gì đáng để giữ em lại? Đi cùng anh, coi như chúng mình ở bên
nhau, chí ít cũng có một cuộc sống mới.”
Người
lái thuyền đã nới lỏng thừng, hỏi dồn: “Tiểu thư, cô thật không lên thuyền
sao?”
Cát
Niên lắc đầu, chiếc thuyền đã lỏng thừng dường như chỉ một giây nữa thôi sẽ
trôi rất xa.
“Đường
Nghiệp, đối với em chỗ nào cũng vậy cả.”
Đường
Nghiệp đứng bên mép thuyền, anh vẫn chưa từ bỏ ý muốn thuyết phục Cát Niên.
Cát
Niên ôm nhẹ anh khi thuyền còn chưa ra xa, cô cảm giác được bàn tay bỗng nhiên
siết chặt của Đường Nghiệp, cô vùng khỏi anh, “Hãy đến nơi anh muốn đến, đừng
quay đầu lại. Em không nói tạm biệt nữa, anh bảo trọng, Đường Nghiệp, em rất
vui vì có một người bạn như anh.”
.
Cát
Niên quay về mảnh sân nhỏ của cô, trời đã dần sáng.
Hàn
Thuật vẫn nằm trên chiếc ghế tre, anh ngủ rồi, sương đêm thấm ướt áo anh, l