
úc
anh ngủ nhìn sao mà vô tội, vết thương trên mặt đã kết vảy màu nâu nhạt. Cát
Niên lấy một chiếc ghế thấp gần đó ngồi xuống bên anh, rút từ trong túi ra một
bức tranh màu nước Trần Khiết Khiết đưa cho cô lúc ở bệnh viện về hôm qua.
Đây là
bức tranh Phi Minh tự tay vẽ, trước khi vào phòng phẫu thuật cô bé đã dặn mẹ
nhất định phải đưa tranh cho cô. Cuộc phẫu thuật đã kết thúc. Trần Khiết Khiết
nói có thể Phi Minh chẳng còn tỉnh lại được nữa.
Phi
Minh vẽ vẫn tệ như thế, Cát Niên muốn bật cười, đứa trẻ này trước sau vẫn không
có năng khiếu hội họa. Chỉ có thể lờ mờ nhìn ra trong tranh có bốn người, hai
cô bé và hai cậu bé, các cô bé đều buộc tóc đuôi ngựa, một người cười nhe răng,
một người mỉm cười, hai cậu bé một người đầu nhẵn húi, một người tóc ngắn.
Bức ảnh
cũ từ mười hai năm trước, Cát Niên đã kẹp vào mấy đồ thường dùng của Phi Minh
gửi cho cô bé, đây có lẽ là bức ảnh chụp chung duy nhất của bố mẹ cô bé. Quả
nhiên Phi Minh đã nhìn thấy, lại còn dùng cách riêng của mình vẽ lại nó. Điểm
không giống trong bức ảnh là bốn cô bé cậu bé đều nắm tay nhau. Dưới cùng bức
tranh còn viết xiêu xiêu vẹo vẹo mấy chữ vốn ở mặt sau tấm ảnh: Cho anh nhìn về
em.
Có lẽ
Phi Minh vẫn không sao lý giải nổi những chuyện cũ lâu năm ấy và ngụ ý trong
năm chữ này, nhưng đây là sự tưởng tượng đẹp đẽ nhất cô bé dùng cách của mình
để xây dựng cho hồi ức.
Có giọt
nước từ mái hiên rơi xuống, rơi ngay trên cổ Hàn Thuật, anh đưa tay lên xoa xoa
chỗ cổ ngứa, dường như đã tỉnh ngủ.
Trước
khi anh kịp mở mắt, Cát Niên nói: “Không được động đậy.”
Anh
thật sự lập tức cứng đờ trên ghế không dám cựa quậy, tay vẫn còn đặt trên cổ,
chỉ có hàng mi không nghe lời vẫn khẽ run run.
Cát
Niên đưa một ngón tay lên môi “Suỵt…” một tiếng, “Giả vờ như anh chết rồi,
không được động đậy, cũng không được nói.”
Nếu là
trước đây Hàn Thuật đã sớm nhảy dựng dậy “Hừ” cái miệng quạ của cô, nhưng anh
không thế, anh ngoan ngoãn “chết”, tư thế “chết” còn khá kỳ quái, nhưng lại rất
khoan thai, khóe miệng hơi cười. Cát Niên nghĩ, lẽ nào đây lại là “ngậm cười
nơi chín suối” trong truyền thuyết?
Hàn
Thuật giữ tư thế đó rất lâu rất lâu, đến khi toàn thân đã mỏi nhừ, cổ và tay
anh đều đau đến không “chết” nổi nữa, anh lén lút vi phạm quy định hé mắt liếc
một cái, may mà ánh sáng buổi sớm không chói mắt, người hại anh giả chết bao
lâu đang ngồi trên chiếc ghế thấp, đầu nghiêng nghiêng dựa vào một bên ghế tre,
mắt cũng đang nhắm hệt anh khi nãy.
“Ê, ê.”
Hàn Thuật trong lòng rất bất bình, anh thận trọng đẩy người bên cạnh, “Em cũng
chết rồi à?”
Cô đáp:
“Đừng ồn, cả đêm em không ngủ đấy.”
Anh lại
ngoan ngoãn nằm xuống, ở bên cô, đợi cô.
Cát
Niên ngủ một lúc rồi thẳng eo dậy quay sang hỏi Hàn Thuật: “Anh tỉnh rồi à?”
Hàn
Thuật đáp: “Tỉnh lâu rồi.”
Trong
buổi sáng đẹp trời có hai người ngốc nghếch ngồi đó, nhưng một người tâm trạng
rất tốt, rất vui.
“Ê, anh
bảo này, cây tỳ bà của em có biết ra quả không thế?” Người đang vui tìm một chủ
đề vô vị hỏi.
“Biết
chứ.” Cát Niên trả lời. Cây lớn rồi, rồi sẽ kết quả. Chỉ có điều người trồng
cây và người hái quả lại chưa hẳn là cùng một người.
“Hàn
Thuật, anh có tin vào số mệnh không?” Cô nhìn theo hướng mặt trời mọc, khẽ nheo
mắt hỏi.
Hàn
Thuật lắc đầu, “Anh không tin. Cả đời này anh chỉ từng làm một chuyện mê tín,
hôm đó anh rất xui xẻo bị người ta xô ngã một cái, sau đó liền vào một ngôi
miếu rách gần đó cầu một quẻ.”
“Trên
quẻ viết gì?”
“Sao
anh biết được.” Hàn Thuật nói đến đây bèn có vẻ hậm hực bất bình, “Người giải
quẻ trong miếu cũng chẳng ra đâu với đâu, cái quẻ anh cầu bị người ta xé phần
bên trên rồi. Sặc, trên đời này còn có người trộm quẻ!”
Cát
Niên cười, lấy chân đá một phiến lá từ ngoài tường rơi vào, cũng không quên đập
một cái vào cánh tay đang định thừa nước đục thả câu kéo cô lại, cô thầm mở
lòng bàn tay, xem lại lần nữa đường chỉ tay vận mệnh.
Bụng
Hàn Thuật réo lên òng ọc, người còn sống vẫn sẽ cảm thấy đói.
“Đi
thôi.” Cô cùng anh bước ra khỏi mảnh sân, quay đầu khóa cửa lại.
.
Vĩ thanh
.
Em
biết rồi sẽ có một ngày anh tới thăm em mà, anh vẫn như vậy, Vu Vũ, em thì dần
già rồi.
.
Kế
hoạch di dời khu nghĩa trang liệt sĩ đã bắt buộc phải tiến hành. Trước đó, lần
đầu tiên sau bao năm Hàn Thuật đưa Cát Niên men theo con đường bậc thang quen
thuộc đi lên.
Cát
Niên cầm trong tay bó hoa dại mới ngắt bên đường, vừa đi vừa rứt từng cánh hoa
trắng.
Hàn
Thuật nhớ đến chuyện mình vừa trịnh trọng nhắc đến với cô, lòng có chút hoài
nghi, càng lo cô sẽ dùng cách bói cánh hoa đáng sợ này để quyết định câu trả
lời.
Anh bồn
chồn không yên bước đến bậc thang trên cùng, đứng dưới gốc cây lựu. Anh nhớ lại
phía sau thân cây có khắc “ht&cn”, đến nay anh vẫn không hiểu người khắc
vết tích ấy có phải là cô hay không, bên trong dòng chữ “ht&cn” liệu có
phải nói đến hai người họ, anh nghĩ là đúng, nhưng dường như lại không nên
đúng. Vậy nên anh dứt khoát không hỏi, anh phát hiện cách tư duy của mình đang
bắt đầu trở nên giống cô,